MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 515

“Tôi không hiểu bà đang nói về cái gì?” Tôi lạnh lùng đáp rồi lùi lại

một bước, cách xa khỏi bà ta một chút. Người này là bạn hay thù còn chưa
biết, không thể cả tin được. Không ngờ bà ta lại lướt tới sát tôi, hai tay bóp
chặt cổ tôi rồi nhấc lên: “Ngươi làm thế thân cho Nguyên Phi Yên, lại còn
dẫn một nghìn binh lính ra khỏi Ám trang, sao lại không biết lối vào Ám
cung được?”

“Bà cũng biết tôi đi ra từ Ám trang, sao tôi biết Ám cung gì đó được?”

Tôi cố gắng hít vào.

Tay người kia lỏng ra một chút, bà buồn bã nói: “Lối vào Ám cung

cũng chính là lối vào Ám trang. Ngươi phải biết, nếu không chịu nói, về
sau ngươi sẽ không được gặp lại cái người đàn khúc Trường tương thủ kia
nữa.”

Cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ, tôi oán hận đáp: “Không gặp được

anh ta nữa là may mắn của tôi.”

Bà ta buông tôi xuống, sát khí trong đôi mắt đỏ sậm dần tan đi, bà mơ

màng nhìn tôi một hồi, nhẹ nhàng lặp đi lặp lại câu tôi vừa nói: “Không gặp
được chàng là may mắn của ta.”

“Nhưng ta vẫn cứ muốn gặp chàng,” Đôi mắt không có tiêu cự của bà

trừng về phía trước, “Vì tìm chàng, ta lang thang ở Tây Vực đã biết bao
nhiêu năm… Trên đời này có vài người rồi cuối cùng ngươi cũng phải gặp,
có một số việc rồi cũng phải đối mặt.”

Bà ta bỗng tỉnh táo lại, nở một nụ cười thật quỷ dị, tay kia vặn thật

mạnh cái chân đang bị thương của tôi. Ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng
khớp xương chân bị gãy, vết thương ban đầu vốn chỉ là do mấy thằng nhóc
quỷ kia dùng chỉ bạc ghì chảy máu thì bây giờ đã bị xé toang ra, máu chảy
không ngừng, đau nhói đến tận tim. Máu từ bắp chân nhỏ tí tách xuống sàn
ngọc lưu ly trong Thưởng Tâm các.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.