MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 524

khứa. Phòng tân hôn cực kỳ yên tĩnh, Minh lang vén khăn voan đỏ lên,
chàng ngây ngốc nhìn ta, chàng nói với ta rằng, Thanh Vũ thật xinh đẹp, cả
bầu trời đầy sao khi đối diện với nàng cũng phải xấu hổ mà trốn đi…”

Ánh lửa chợt tối chợt sáng, chiếu lên nét mặt tươi cười như hoa của

bà: “Ơn dày của trời cao, duyên là duyên kiếp trước, hoa nến đỏ, chỉ thấy
nâng ly rót rượu, thình lình bỗng cất tiếng thì thầm. Vội vội vàng vàng
không chờ uyển chuyển, dẫn người qua cửa, trong trướng vui như mộng.
Nơi vấn vương, hai tim cùng nhịp.”

Bà vui vẻ cất tiếng hát vừa múa như bay, tay áo tựa như phát ra ánh

sáng rực rỡ, ánh mắt nhìn về những năm tháng vui sướng nhất trong cuộc
đời.

Tôi thấy màng nhĩ lại bắt đầu đau, đành phải bịt tai, buồn bực nói:

“Vậy sao bà không ở cùng với Minh lang cho tốt, chạy tới đây làm gì?”

Chết tiệt, bà ấy đã tự xưng là Vị vong nhân, chồng của bà là Minh

lang hẳn đã chết, tôi nói thế chẳng phải sẽ chọc tức bà ta sao?

Quả nhiên đôi tay áo mệt mỏi buông xuống, bà ta lướt tới gần tôi,

gương mặt lạnh lẽo không còn chút ý cười: “Ngươi nói ta nghe, lời hứa có
đàn ông có mấy phần đáng tin?” Hả?! Tôi nghĩ tới Trường An, định nói với
bà, lời hứa của một số người, không đáng một xu.

Nhưng khi nghĩ tới Tống Minh Lỗi, Vu Phi Yến, Đới Băng Hải, tôi lại

muốn nói, lời hứa của một người đàn ông chính trực chính là suốt cả một
đời. Tôi còn chưa biết nên trả lời thế nào thì ánh mắt bà đã chuyển sang oán
hận: “Lời hứa của đàn ông đều chỉ là không khí.”

Tay bà ta bỗng dùng sức, bóp chặt vai tôi: “Ta suy nghĩ mất nhiều năm

như vậy nhưng vẫn nghĩ không thông. Tại sao Minh lang có thể quên
những lời ngon ngọt đó, quên đi năm năm phu thê ân ái, quên sạch sẽ một
người, đảo mắt đã yêu nữ nhân khác?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.