MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 525

Tôi ngầm than thở, thì ra là một nữ tử đáng thương, vì yêu mà hóa

điên, nhất định là Minh lang của bà ấy đã thay lòng đổi dạ, làm bà bị tổn
thương.

Tôi dịu giọng nói: “Bà hát hay như vậy, bộ dáng xinh đẹp lại còn trẻ

tuổi, con đường phía trước còn rất dài. Bà còn có một anh trai tốt, huống
chi Minh lang phụ lòng bà đã chết, bà hẳn nên quên người đó đi, nghĩ cách
làm mình vui vẻ lên, sống cho tốt…”

Tay bà ta lại tăng thêm sức, ánh mắt đã hoàn toàn mê loạn: “Ai bảo

Minh lang đã chết, ai bảo Minh lang là kẻ phụ lòng, chàng chỉ đang lạc
đường thôi, không tìm được đường về nhà, vậy nên ta mới phải đi tìm
chàng.”

Bà cứ lặp đi lặp lại một cách lộn xộn, rằng Minh lang chưa chết,

không phụ lòng, chỉ đang lạc đường thôi.

“Minh lang bị tiện nhân kia mê hoặc, chàng bị con tiện nhân kia mê

hoặc. Ta muốn giết tiện nhân đó để cứu chàng, cứu chàng… Ta muốn cứu
chàng về.”

Thình lình ánh mắt của bà trở nên đau đớn tuyệt vọng, bà ta vung tay

áo cuốn lấy tôi, kéo về phía trước. Bà ta muốn mang tôi đi đâu? Tôi linh
cảm có chuyện không ổn, nơi bà muốn mang tôi tới chắc chắn là một bí
mật đáng sợ mà tôi không nên dính dáng tới.

Nhưng bà ta có vẻ cực kỳ điên cuồng và cố chấp, ra sức tiến về phía

trước. Tôi sợ hãi kêu to: “Rốt cuộc bà muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi vốn chẳng
quen bà, còn có nhị ca và Minh lang gì đó, tôi vốn không quen bà, sao bà
lại bắt tôi?”

Bà ta không thèm để ý, chỉ túm chặt vai tôi, tiếp tục đi. Tôi quýnh lên,

cắn chặt cổ tay trắng bóc của bà nhưng bà ta như không có cảm giác, vẫn
tiến bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.