MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 535

ngập ý cười khùng điên: “Ngươi nói xem, ngươi có sống được tới lúc
chồng ngươi tới tìm không?”

Tôi úp tay vào vết thương, cảm thấy cực kỳ căm giận mụ đàn bà cổ

quái này. Tôi lạnh lùng nói: “Tất nhiên bà phải để tôi sống rồi, bởi vì bà cần
vết máu của tôi để dẫn anh ta tới, giúp bà mở cửa vào Ám cung. Có điều bà
tính nhầm rồi, bây giờ quân Nguyên gia đang tấn công thành Tây An, anh
ta còn đang bận công thành, tuyệt đối không thể tới nơi quỷ quái này. Hơn
nữa trước giờ tôi cũng chưa từng nghe anh ta nhắc tới Ám cung gì đó.”

Bà ta nhẹ nhàng nhảy múa, tay áo như bông tuyết tung bay, đắc ý cất

tiếng hát: “Chàng vững như đá tảng, thân thiếp như cỏ lau. Cỏ như tơ dai
dẻo, đá tảng vững bền lâu.”

“Ngươi nói xem, thế gian này kỳ diệu đến thế nào. Đàn ông Nguyên

gia rõ ràng là hạng độc ác nhất thiên hạ, nhưng lại cứ đa tình đến vậy,” Bà
thu tay áo lại, nhẹ nhàng bước tới ngồi cạnh tôi: “Nhìn đi, nó đã lần theo
máu và tiếng hét của ngươi tới rồi kìa.”

Bà xoay mạnh mặt tôi, nhìn về phía đằng sau. Trong ánh nến mỏng

manh chợt tắt chợt sáng giữa đường hầm xây bằng đá hoa cương, đằng kia
một bóng người thật dài xuất hiện. Có một người đang chậm rãi bước tới từ
ngã rẽ.

Áo trắng như tuyết, lưng đeo đàn cổ, tay cầm roi đen nhánh, vết máu

loang lổ trước ngực áo tựa như mai đỏ. Sắc mặt người đó lạnh lùng nghiêm
nghị, dung nhan tái nhợt nhưng vẫn không giấu được khí chất như trăng
giữa trời, hạc giữa bầy gà, chẳng ai ngoài con trai thứ ba của Nguyên gia,
Nguyên Phi Bạch.

-*-*-*-*-*-*-

Tương truyền, vua Thục là Đỗ Vũ, hiệu Vọng Đế sau khi nhường ngôi

cho viên tướng Biết Linh, sau mất luôn cả vợ, khi chết hóa thành chim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.