MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 546

Đôi môi Nguyên Thanh Vũ khẽ run, bà ta cuốn tay áo lại, đón lấy

miếng ngọc phù hình cá rồi lướt ra sau Phi Bạch: “Ngươi đi trước dẫn
đường.”

Phi Bạch lạnh lùng đeo đàn ra sau lưng rồi bế tôi lên, bước qua màn

nước. Lúc này tôi mới phát hiện, đến cả rèm nước kia cũng là ảo ảnh, khi đi
qua không hề bị ướt người.

Nguyên Thanh Vũ chụp tay phải lên vai Phi Bạch, bàn tay không

ngừng run rẩy như lá cây trong gió thu. Cho dù Phi Bạch mặc áo choàng
lông chồn rất dày nhưng chẳng mấy chốc đã bị cào tới chảy máu. Phi Bạch
vẫn không đổi sắc mặt, bước tới một mảnh đất rộng rồi thản nhiên nói: “Cô,
chúng ta đã vào tới Ám cung rồi.”

“Dẫn ta tới… dẫn ta tới phòng mà hồi trước Minh lang luyện võ,

nhanh lên, ngươi nhất định phải biết chỗ đó, chính là nơi phụ thân ngươi
luyện công trước đây.”

Phi Bạch lạnh giọng đáp: “Cháu xin người hiểu cho, năm năm trước

nơi đó từng bị sụt lún, người của Ám cung mất rất nhiều công sức mới lấp
kín lại được, nếu người không tìm được dượng, rồi lại không ra được thì
biết làm sao?”

“Ngươi đừng nhiều lời vô ích. Đi nhanh về nhanh.”

Phi Bạch ôm tôi tới một nơi lạnh lẽo tối tăm, ấn lên cơ quan nào đó,

kéo mở tay vịn bằng sắt rồi bước vào một gian phòng đá. Nương theo ánh
lửa u ám, tôi thấy người mình run run, đây mà là phòng luyện võ ư, bên
trong toàn là dụng cụ tra tấn, khắp nơi toàn là vết máu đen thui và mấy
khúc xương người, không khí trong này tràn ngập mùi máu tanh hôi.

“Xin người tìm cẩn thận, xem dượng và Dương nhi có ở trong này

không?” Nguyên Phi Bạch lạnh lùng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.