MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 573

Anh đừng tưởng bây giờ hai chân tôi không tiện, lại ngồi giữa đống thi

cốt, lòng có chút sợ, người có chút mệt, hai chân hơi đau, bụng hơi đói thì
tôi sẽ chạy tới đó cầu xin…

Dù không có anh, mấy ngày nay tôi đánh đánh giết giết, ngôi sao may

mắn đã chiếu lên người tôi rồi. Tốt nhất là anh đừng bao giờ để ý tới tôi
nữa, chờ chân khỏe lại, tôi sẽ tới chỗ Phi Giác, vĩnh viễn không gặp lại tên
tiểu tử lăng nhăng đa tình này nữa!

Hứ!

Tôi quyết định xong thì nhắm mắt tựa vào tường, không thèm nói gì

nữa. Không biết là do quá mệt mỏi hay tác dụng của viên thuốc đỏ kia,
chẳng bao lâu tôi đã chìm vào giấc mộng. Tôi đứng trong Tây Lâm, xung
quanh toàn là sương mù, tôi tiến về phía trước, quanh đi quẩn lại vẫn không
nhìn rõ đằng trước. Bỗng nhiên một bóng người cao lớn xuất hiện, chính là
Tống Minh Lỗi cả người toàn máu, huynh ấy khoác áo choàng, sắc mặt dữ
dằn. Sau lưng huynh ấy là một đôi mắt tím hung ác nhìn tôi, y cười lớn giễu
cợt, hung tợn nâng Yển nguyệt đao đâm vào ngực Tống Minh Lỗi. Tôi
khản giọng hét to.

“Mộc Cẩn, Mộc Cẩn.” Tiếng hô có vẻ nóng vội truyền tới, tôi mở mắt.

Trước mắt là gương mặt tràn đầy lo lắng của Phi Bạch. A? Tôi gối lên đùi
anh ta từ lúc nào vậy?

Cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Chúng tôi đã ra khỏi Tình mộ, đang

ngồi trong đường hầm mờ tối, ngẩng đầu lên thì thấy một bức tranh chạm
khắc rất lớn, một nữ tử xinh đẹp đang vui vẻ nhảy múa, bên cạnh nàng là
một nam tử tuấn tú, dáng người dong dỏng, đang thổi sáo, cạnh họ là một
đóa lạc tiên nở rộ, trông cực kỳ sống động, tinh xảo vô cùng.

Chúng tôi vẫn ở trong Ám cung, thực ra tổ tiên của Nguyên gia có rất

nhiều tế bào nghệ thuật ấy chứ. Chẳng lẽ vết thương ở chân ảnh hưởng tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.