MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 590

Tôi lạnh lùng ngắt lời y: “Anh ta đã trả tự do cho tôi còn quản sống

chết của tôi làm gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi ngây người. Tôi đang nói
gì vậy, rốt cuộc tôi bị làm sao? Ám thần cũng không nói gì, chỉ hơi khom
người với tôi: “Con đường phía trước rất mênh mông, xin cô nương bảo
trọng.”

Chờ Ám thần đi xa, tôi ngồi sụp xuống, tĩnh tâm suy nghĩ một lúc rồi

mở bọc quần áo ra. Chỉ là chút y phục thường ngày, có điều đa phần là đồ
nam. Đầu chợt nảy ra ý nghĩ, Nguyên Phi Bạch muốn tôi giả nam trang tới
Uyển thành sao?

Anh ta để rất nhiều vàng bạc trong bao quần áo khiến tôi cảm thấy vị

Nguyên thiếu gia này không thành ý giúp người ta chạy trốn gì cả. Chẳng lẽ
anh ta không biết mang theo ngân phiếu vừa an toàn vừa nhẹ nhàng hơn
vàng bạc sao? Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra là chuyện xảy ra đột ngột quá, anh
ta chỉ kịp chuẩn bị tạm cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lục lọi tiếp thì tìm được hai bọc nhỏ, mở một bọc ra, không ngờ lại là

bánh hoa quế. Tôi bẻ một miếng cho vào miệng, vị ngọt xông thẳng lên óc,
khiến tôi nhớ lại ngày ấy, anh ta cùng Cẩm Tú lén gặp ở Nguyệt Quế viện,
anh ta, Cẩm Tú và tôi đã mạo hiểm thế nào. Cũng vào hôm đó, tôi được ăn
miếng bánh hoa quế ngon nhất trên đời cùng loại độc dược đáng sợ nhất.

Chẳng hiểu sao mũi tôi lại cay cay, mở chiếc khăn còn lại, đó chính là

chiếc khăn thêu hoa lạc tiên mà tôi thấy ở Tình mộ và trong mơ. Khác với
trong mơ, đóa hoa mới thêu được một nửa, góc khăn cũng không có vòng
ngọc. Khăn gói hai thứ khác nhau, một cây trâm bạch ngọc Đông Lăng còn
hoàn hảo và chiếc nỏ tôi đưa cho Phi Bạch: trường tương thủ.

Tôi ngơ ngác cầm trâm ngọc nhìn một lúc, nắm trong tay, chỉ cảm thấy

cái lạnh của trâm ngọc thấm thẳng vào tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.