MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 63

huynh ấy lại ở một nơi thanh tịnh như vậy, thế nhưng so với Đức Hinh cư
cũ nát của tôi và Bích Oánh thì vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.

Tiểu Vũ kia dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chắc là nhớ tới lời trêu đùa

của mọi người khi nãy, nên đỏ mặt cúi chào tôi rồi vội vàng chạy mất. Tôi
bước tới gần, chợt nghe một giọng nói lạ đứt quãng truyền ra: “Thiên hạ
hiện nay đã sớm loạn, không bằng sớm chọn minh chủ, mà dựa vào… Bên
ngoài là người phương nào?”

Một bóng áo xanh quỷ mị xuất hiện trước mắt tôi, tay muốn chộp

xuống đầu tôi.

“Tiên sinh, xin dừng tay, đó là tứ muội nhà ta.” Nghe Tống Minh Lỗi

hét lên, người nọ thu hồi lực đạo nhưng một phần lực vẫn khiến tôi lảo đảo.
Tôi hét nhỏ một tiếng ngã về phía sau, mắt thấy sắp ngã xuống đất thì đã có
người lao tới, nhanh chóng nâng tôi dậy. Ánh nắng chiếu xuống, tôi mê
hoặc nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, chính là
người trong lòng Bích Oánh – Tống Minh Lỗi.

Tống Minh Lỗi đỡ tôi đứng dậy. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một

cao thủ võ lâm thi triển tuyệt kỹ lại còn muốn giết mình, trong lòng không
khỏi hoảng sợ. Tôi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một đôi mắt đen sâu
thẳm.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một người hơn bốn mươi tuổi, râu dài phất

phơ trong gió, đang đứng chắp tay, lỗi lạc tựa như trúc thẳng, mắt sáng như
sao. Ông ta thản nhiên đánh giá tôi, nghĩ lại sát ý sắc bén khi nãy, tôi thấy
có chút sợ, không kìm được mà lùi về phía sau Tống Minh Lỗi.

Giọng của Tống Minh Lỗi từ trên truyền xuống: “Tứ muội đừng sợ, vị

này chính là Hàn Tu Trúc tiên sinh vang danh thiên hạ, là thầy của Bạch
Tam gia. Ông ấy hẹn với nhị ca cùng nhau thưởng trà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.