MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 77

“Ngươi nói chuyện rất thú vị, tiếc thay một người thú vị như thế lại

phải rời khỏi cõi đời này.” Người áo trắng vừa im lặng lúc lâu rốt cục cũng
mở miệng, giọng nói không chút gợn sóng đã kết thúc phút ngơ ngẩn của
tôi.

Bóng người đó chợt lóe, ngực tôi bị đánh một cái, vô cùng đau đớn,

oái, tên khốn này lại dám đánh vào bộ ngực còn chưa phát dục hết của tôi,
tên khốn này, đau quá đi mất.

Tôi phụt ra một ngụm máu tươi, đôi tay trơn mịn kia bóp chặt yết hầu

tôi, chiếc mặt nạ tái nhợt của y tựa như khuôn mặt của thần chết. Không khí
trong phổi ngày càng ít, đúng lúc tôi cho rằng mình sắp gặp lại quỷ Đầu
trâu, Mặt ngựa thì bóng người trước mắt chợt động, một giọng nói quen
thuộc giận dữ hét lên: “Mau buông tay, ngươi là người phương nào?”

Mà tôi đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Lúc tỉnh lại, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt tôi, hình như trời đã

sáng rồi. Tôi còn đang hoang mang không biết mình đang ở đâu, chiếc mặt
nạ kinh khủng đêm qua lại hiện lên trong đầu, tôi hé mắt ra.

“Mộc Cẩn, tỷ có sao không?” Một thiếu nữ mười lăm tuổi tuyệt đẹp

đứng bên cửa sổ, tóc tết thành hai bím, vui mừng đi về phía tôi, đôi mắt tím
lấp lánh như pha lê.

Tôi kích động ngồi dậy: “Con nhóc này, cuối cùng cũng chịu về rồi.”

Nhỏ dựa đầu vào lòng tôi.

Đây chính là muội muội song sinh của tôi, Hoa Cẩm Tú, có điều nhỏ

lại đụng trúng cái cổ đang đau, khiến tôi không khỏi kêu ra tiếng, nhỏ liền
nhanh chóng buông ra.

Tôi cầm lấy gương đồng, chỉ thấy trên cổ lằn một đường xanh tím,

nhớ tới sát ý của kẻ áo trắng hôm qua, tôi rùng mình một cái. Cẩm Tú dịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.