Tô Khả Tây cười cười, cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả cô chưa kịp thở một hơi, Dương Kỳ đã mở miệng, "Muốn tự
ra hay vẫn là mời ra?"
Trong phòng an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống.
Tô Khả Tây có chút thấp thỏm: "Mẹ....."
Cô nhẹ nhàng gọi một câu.
Dương Kỳ không trả lời cô, mà nhìn trong phòng đánh giá, yên tĩnh
làm một chút động tĩnh trong phòng đều nghe được.
Cách đó không xa, tủ quần áo được mở ra.
Ánh mắt nhìn chăm chú, Lục Vũ từ bên trong đi ra, sửa lại quần áo,
sau đó mở miệng: "Chào dì."
Anh nhìn một chút cũng không có biểu tình vào phòng con gái người
ta lúc nửa đêm rồi bị bắt gặp.
Nhìn anh đi ra, sắc mặt Dương Kỳ rất bình tĩnh, cũng không có bực
mình hay tức giận với con gái mình.
Bà cẩn thận đánh giá, mở miệng nói: "Lục Vũ đúng không, lần trước
cháu cứu Tây Tây vẫn chưa cảm ơn cháu đàng hoàng, có thể mời cháu ra
phòng khách ngồi không?"
Lần trước ở quê, bà cũng có gặp Lục Vũ, nhưng căn bản cũng chưa
nói mấy câu, lần này có thể trò chuyện một chút.
Tô Khả Tây muốn nói gì đó, lại bị bà nắm tay.
Lục Vũ gật đầu, "Có thể."