Cô chớp mắt, nói: "Okiee."
Vu Xuân nghĩ chút, sau đó nói: "Nếu không gọi điện thoại tới người
liên lạc gần nhất, sau đó nói muốn cậu ta, nhìn tình hình mà trả lời."
Kỳ thật cậu ta rất tò mò về Lục Vũ.
Thời điểm tụ tập lần trước, biểu tình của Lục Vũ khó coi như vậy, hơn
nữa tính cách cũng thay đổi nhiều, không biết đối với Tô Khả Tây là bộ
dáng gì.
Người Tô Khả Tây liên lạc gần nhất là Lục Vũ.
Trong phòng yên lặng có thể nghe tiếng kim rơi xuống, cô cũng không
kiêng dè, trực tiếp gọi qua.
Không bao lâu sau, đầu kia nghe máy.
Thanh âm Lục Vũ có chút khàn, mang theo cảm giác mới tỉnh ngủ.
Tô Khả Tây yên lặng xoa lỗ tai, nhỏ nhẹ nói, "Tớ nhớ cậu, rất nhớ."
Đối diện yên tĩnh lại.
Sau đó Lục Vũ nhẹ nhàng "Ừ" một cái, "Tớ....."
Còn chưa nói xong, bởi vì mở loa ngoài, một câu như vậy cũng đủ rồi,
Tô Khả Tây không muốn cho bọn họ nghe nhiều, sau đó liền cúp máy.
Trong lớp học, Vu Xuân bắt đầu ồn ào, "Tây tỷ thật không được, vốn
đang muốn biết đối phương trả lời gì nha."
Kết quả chỉ có 1 câu đơn giản như vậy.
Tô Khả Tây trợn trắng mắt, "Cậu còn muốn nghe cái gì."