MỐI CHÚA - Trang 172

đoán ra mình đang trên một bờ đầm hoặc vực nào đó. Chưa kịp định thần
và nghĩ xem họ định làm gì, thì tôi thấy toàn thân được nhấc bổng lên cùng
chiếc rọ, bởi những người bên ngoài. Sau đó họ đu đưa lấy đà rồi tôi chỉ
thấy mình bay lên không trung. Cảm giác đó hoàn toàn rõ ràng. Tiếng gió
vù vù bên tai tôi khoảng vài giây trước khi tôi biết là mình bị ném xuống
nước. Tôi nhanh chóng chìm dần. Nước bọc chặt lấy tôi. Lòng tôi thầm
nghĩ: Thế là hết! Cuộc đời mình sẽ chấm dứt ở đây. Cách giết người này
không mới, gọi là dìm cho chết, đi tàu ngầm, trầm hà. Tất nhiên là tôi chưa
chết ngay. Trong màn nước đen kịt, tôi quẫy đạp tuyệt vọng. Mùi rễ bèo
thối xộc vào mũi tôi. Tôi cố nín thở để nước không vào miệng. Tôi cảm
thấy mình tiếp tục chìm dần xuống. Tôi bắt đầu thấy ngộp thở. Bụng tôi
cứng dần lại. Phổi tôi đã bị ép quá mức, sắp sửa rách toang ra. Chỉ thêm vài
giây nữa là tôi chết ngạt, tôi biết rõ như vậy. Nhưng chả hiểu sao đúng vào
lúc tay tôi sắp buông xuôi thì bỗng thấy mình như được bay lên, vọt khỏi
mặt nước để sau đó không khí ùa đầy khoang ngực.

Tôi há to miệng để hớp không khí. Tôi bị ho sặc sụa. Mùi tanh nồng

của bùn lẫn rễ bèo thối là cảm giác thật nhất lúc ấy để tôi biết mình vẫn còn
sống.

Hóa ra chính bọn người vừa quẳng tôi xuống nước đã lại kéo tôi lên,

khi tôi sắp bị ngạt. Tôi vẫn nằm trong rọ, thở như một con cá bị vứt lên cạn.
Khi đó đang là mùa hè nhưng tôi thấy rét run. Thêm vào là cảm giác ớn
toàn thân vì sự bất an.

- Ông thấy thế nào, thú vị chứ? - Một giọng cục cằn, rất đểu giả, cất

lên.

- Chúng mày là đồ quỷ sứ, loài rắn độc - Tôi rủa một cách yếu ớt - Tao

có chết cũng cam lòng.

- Ai cho ông chết? Ông chết thì hết mẹ nó chuyện - Vẫn cái giọng cục

cằn nhưng lần này gã cười khùng khục - chúng tôi phải nuôi bọn chuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.