MỐI CHÚA - Trang 308

- Nhưng cái này thì anh nên đốt đi - Cả tôi và già Tâm giật mình bởi

tiếng nói của Diệu vang lên ở ngay phía sau. Trong vài tích tắc, tôi đã nghĩ
đến một sự trừng phạt nào đó. Tôi phóng mắt qua lớp cỏ về phía vừa phát
ra tiếng nói. Hóa ra ngay sau lưng chúng tôi, chỉ cách một mô đất, Diệu
đang đứng im như một pho tượng. Chắc chắn cô đã chứng kiến toàn bộ
những việc già Tâm và tôi làm, những điều tôi cầu xin ông Bích trong nước
mắt. Trời nhá nhem tối nên chúng tôi không nhìn rõ mặt nhau, để có thể
biết thái độ của Diệu. Không quay nhìn tôi, cô đưa cho tôi một cái hộp gỗ
nhỏ hình chữ nhật, bọc vải lụa. Có thể cô mang từ nhà ra, đang định đốt nó
nhưng chưa kịp thì nhìn thấy chúng tôi, vội cầm theo lánh đi.

- Anh có hai lựa chọn, hoặc đem về, hoặc đốt ngay trước mộ bố tôi, đó

là điều duy nhất tôi cho phép.

Tôi run run cầm chiếc hộp gỗ bằng hai tay, không biết trong đó chứa

vật gì. Tôi còn đang chưa biết nên làm thế nào với lời đề nghị của Diệu, thì
già Tâm vội giật lấy, gạt mạnh tay tôi ra khi tôi có ý định giữ lại. Không nói
thêm lời nào, già lập cập vơ nắm cỏ khô, châm lửa, chờ cháy to rồi mới
ném chiếc hộp gỗ vào. Già tiếp tục gom lá và cành khô chất lên phía trên,
khiến ngọn lửa bốc cao làm sáng rực cả khu nghĩa trang. Trong ánh sáng
chập chờn, nhảy nhót, tôi thấy mặt Diệu đẫm nước mắt. Chúng tôi chờ cho
chiếc hộp chỉ còn lại là những mảnh tàn trắng xốp, mới cùng nhau ra về,
chẳng ai nói với ai câu nào. Đến ngã ba rẽ ra đường quốc lộ, chúng tôi mỗi
người đi về một hướng. Trước khi lên xe, tôi nấn ná chân trong chân ngoài,
đưa mắt nhìn theo Diệu đang xa dần, chuẩn bị mất hút sau lối rẽ về làng.
Tôi định lao bổ theo cô nhưng già Tâm đã nhanh tay với sang giữ tôi lại.

- Đừng hấp tấp, không phải là lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.