MỐI CHÚA - Trang 96

Ông ra hiệu chấm dứt câu chuyện ở đó. Hai vị khách biếu ông gói chè,

hộp bánh ngoại và mấy trăm ngàn rồi xin phép ra về. Ông không nhìn
những món quà, không tiễn mà nhắm tịt mắt hát điệu Giã bạn. Việt hiểu đó
cũng là cách ông bày tỏ thâm tình, ít nhất vì ông tin rằng anh không phải là
người đến để mang cho ông tai họa.

Việt bèn hỏi thăm và tìm vào nhà một ông giáo già. Đây cũng là kỹ

năng anh có được nhờ đọc sách. Một vùng đất nào đó mà người ta muốn
tìm hiểu, nhất định phải tìm bằng được người có uy tín về học vấn. Theo
suy đoán đó của Việt thì người ấy nhất định phải làm nghề dạy học hoặc
thầy thuốc. Và anh đã không sai.

Việt tự giới thiệu mình là người du học từ nước ngoài về, muốn đi

điền dã để không bị cảm giác mất gốc. Ông giáo tóc bạc trắng, đúng với
hình dung quen thuộc của nhiều người, nhìn những vị khách bằng cặp mắt
không định phán xét, tra hỏi bất cứ điều gì.

- Mời bác và anh vào, chúng tôi không được gọn gàng như ở phố đâu!

- Cháu lại thấy những thứ bừa bộn kia có một trật tự rất thú vị, nó

giống như đang tuân theo nhịp sinh thái cổ xưa.

Ông giáo nhìn Việt, có phần ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng qua. Trong

khi chờ khách yên vị thì ông giáo đi súc ấm, pha trà.

- Mời các vị uống nước. Hẳn các vị đã đi thăm nhiều nhà trong làng?

Việt thật thà kể là anh mới chỉ gặp ông nghệ nhân làng tên là Quang,

nhưng có vẻ như anh đã khiến ông ấy phật ý vì những lời thăm hỏi hình
như không đúng lúc cho lắm.

- Tôi hiểu rồi - Ông giáo già đón lời - Chẳng riêng anh đâu, ngay tôi

đây nhiều phen cũng khiến ông ta nổi cáu. Mọi việc bắt đầu từ khi có cái
dự án nhà máy thép. Tính tình người dân chúng tôi đều đổi khác. Hung khí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.