MỐI CHÚA - Trang 98

Việt cân nhắc và thấy đã đến lúc chuyển đề tài, sang mối quan tâm mà

vì thế anh cất công về đây.

- Thưa cụ, cụ vừa nói một câu khiến cháu rất tò mò, đó là mọi sự bắt

đầu từ khi có cái nhà máy thép. Mọi sự tốt lên hay xấu đi ạ?

- Thành thực thì tôi không phải là người giỏi tính nhẩm. Tôi chỉ cảm

thấy qua quan sát thôi. Nó phải dùng từ thảm họa mới đủ mô tả mức độ rủi
ro mà chúng tôi đang phải gánh chịu, từ cái nhà máy thép ấy.

- Cụ không phải là người đầu tiên nói ra cái cảm giác ấy. Chính ông

Quang cũng nói như vậy, thậm chí còn với giọng điệu căm thù là khác.

- Ông ấy có lý do để căm thù. Còn tôi thì không, tôi chỉ là người bàng

quan đứng bên ngoài, thậm chí còn là kẻ tiếp tay, nên tôi không có quyền
nói theo tình cảm của mình, mà bằng nhận biết mang tính khoa học. Thực
sự là một thảm họa.

- Cụ làm cháu tò mò quá. Cứ chuyện nọ dây sang chuyện kia. Có lẽ

cháu nên ở lại đây nghe cụ nói chăng?

- Già này làm sao quyết định được điều đó. Nhưng nếu anh tin tưởng,

tôi sẽ dần dà kể cho anh nghe những sự thật không giống như anh đang
nghĩ.

- Cụ biết cháu đang nghĩ về cái sự thật nào mà lại khẳng định là nó

không giống với sự thật cụ muốn kể? Cháu đang đi tìm nó kia mà?

- Tôi biết là anh không về đây vô cớ, hỏi những chuyện vu vơ. Nhất

định là anh có liên can gì đó hoặc có ý định gì đó. Nhưng tôi không thóc
mách vào chuyện riêng của anh. Mỗi người có lý do cho hành động của
mình. Tôi chỉ xin hỏi, anh và bác muốn biết những chuyện đó để làm gì?

- Vì cháu muốn biết sự thật. - Việt đáp bằng thứ giọng nghiêm trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.