2
Những bánh xe của chiếc Boeing 747 Cargo thuộc hãng hàng không Air
France nghiến lạo xạo trên đường băng sân bay John Fitzgerald Kennedy.
Từ những khung cửa sổ lớn của tòa nhà hàng không dân sự, Julia nhìn chiếc
quan tài dài bằng gỗ gụ hạ xuống băng chuyền đưa nó từ khoang chưa hành
lý của máy bay ra chiếc xe tang đang đỗ trên mặt đường rải nhựa. Một sĩ
quan cảnh sát phi cảng đến tìm cô trong phòng chờ. Được hộ tống bởi viên
thư ký của bố cô, chồng chưa cưới và anh bạn thân nhất, cô leo lên một
chiếc minivan và được chở tới tận máy bay. Một nhân viên hải quan Mỹ đợi
cô ở dưới khoang hành khách để trao cho cô một chiếc phong bì. Bên trong
là vài thứ giấy tờ hành chính, một chiếc đồng hồ đeo tay và một cuốn hộ
chiếu.
Julia lật qua cuốn sổ. Một vài dấu thị thực chứng nhận những tháng cuối
cùng trong đời Anthony Walsh. Saint-Petersbourg, Berlin, Hồng Kông,
Bombay, Sài Gòn, Sydney, chừng ấy thành phố còn xa lạ đối với cô, chừng
ấy xứ sở cô những muốn cùng ông thăm thú.
Trong khi bốn người đàn ông hối hả quanh cỗ quan tài, Julia nhớ lại
những chuyến đi dài của bố ngày cô còn là một bé gái mải đánh nhau vì
những chuyện cỏn con trong sân chơi.
Bao nhiêu đêm mong ngóng ông quay về cũng là chừng ấy buổi sáng,
trên vỉa hè con đường đến trường, cô nhảy từ ô gạch này sang ô gạch khác,
bày ra một trò chơi nhảy ô tưởng tượng và quyết định rằng nếu kết quả tốt
thì thể nào bố mình cũng xuất hiện. Thế rồi đôi khi, mong ước thường bị bỏ
qua trong nhiều đêm nguyện cầu này lại được chấp thuận đã khiến cửa
phòng cô bật mở, vạch trên sàn ván một luồng sáng thần diệu nơi cái bóng
của Anthony Walsh hiện ra. Lúc bấy giờ ông đến ngồi ở cuối giường cô và
đặt trên tấm chăn một đồ vật nhỏ để cô khám phá khi thức dậy. Tuổi thở của
Julia được soi sáng như thế, một ông bố mang về cho con gái mình từ mỗi