chăn, Julia quay lại cửa lên xuống máy bay. Cô thông báo với người nam
tiếp viên hàng không đứng ở đó là cô cần gọi một cuộc điện thoại cuối
cùng. Bố cô đang ở trên máy bay, cô sẽ quay lại trong vài phút nữa. Cô lộn
trở lại quãng đường cầu thang nhỏ hẹp dẫn xuống máy bay và rút điện thoại
di động ra.
- Thế nào, chúng ta đang ở đâu trong chuyến du lịch bí hiểm đến Canada
đây? Stanley nói ngay khi nhấc máy.
- Em đang ở sân bay.
- Em đã về rồi sao?
- Em đi mà!
- Đến đây, em thân mến, anh hẳn đã lỡ mất một chặng rồi!
- Em vừa về sáng nay, không có thời gian ghé qua thăm anh, tuy nhiên
em thề với anh rằng em rất muốn làm như vậy.
- Và ta có thể biết là lần này em đi đâu không, Oklahoma, Wisconsin
chăng?
- Stanley, nếu anh tìm lại được một lá thư của Edward, một lá thư anh ấy
tự tay viết trước khi chết, mà anh chưa từng được đọc, anh sẽ mở nó ra chứ?
- Anh nói với em rồi, Julia à, những lời cuối cùng của Edward ấy là để
nói với anh rằng anh ấy yêu anh. Anh có thể muốn biết gì hơn nữa nào?
Những lời xin lỗi chắc, những tiếc nuối khác chắc? Vài lời đó từ anh ấy
đáng giá tất cả những gì bọn anh đã quên không giãi bày cùng nhau.
- Vậy thì anh sẽ đặt lại phong bì vào chỗ cũ ư?
- Anh nghĩ là phải, nhưng anh chưa từng khám phá ra lời nhắn nào của
Edward trong căn hộ của bọn anh. Edward viết không nhiều, em biết đấy,
thậm chí danh sách những đồ cần mua cũng không có, luôn là anh phải lo
những việc đó. Em không tưởng tượng được hồi ấy chuyện này đã khiến
anh cáu tiết đến mức nào đâu, ấy thế mà, hai mươi năm sau, mỗi lần đi chợ,
anh đều mua loại sữa chua anh ấy ưa thích nhất. Nhớ những chuyện kiểu ấy
lâu đến vậy thật là ngu ngốc phải không?
- Có lẽ là không.
- Em tìm thấy một bức thư của Tomas à, đúng thế không? Em nhắc với
anh về Edward mỗi lần em nghĩ đến cậu ta mà, mở nó ra đi!...