MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 151

- Người phụ nữ khiến bố co chân nhảy vào rãnh nước bên đường ấy,

chính là mẹ phải không?

Anthony lục túi trong áo vest và lấy ra một bọc nhỏ. Ông đẩy nó trượt

trên mặt bàn đến chỗ Julia ngồi.

- Gì thế ạ?
- Hai vé máy bay đi Berlin, chuyển tiếp tại Paris, vì vẫn chưa có đường

bay thẳng. Máy bay của chúng ta sẽ cất cánh lúc năm giờ chiều, con có thể
đi một mình, không đi, hoặc bố có thể đi cùng con, tùy con quyết định;
chuyện này cũng mới lạ, phải không nào?

- Sao bố làm vậy?
- Con đã làm gì với mẩu giấy của mình rồi?
- Giấy nào ạ?
- Lời nhắn của Tomas mà con lúc nào cũng giữ trên người ấy, nó xuất

hiện như có phép thần mỗi khi con dốc mọi thứ trong túi ra; cái mẩu giấy
nhàu nhĩ lần nào cũng buộc tội bố về chuyện tàn ác bố gây ra cho con ấy.

- Con làm mất rồi.
- Cậu ta viết gì trong ấy thế? Chao ôi, mà đừng trả lời bố làm gì, tình yêu

là một điều tầm thường thảm hại. Con thực sự đã để thất lạc mẩu giấy đó
rồi à?

- Con đã nói với bố rồi còn gì!
- Bố không tin, những kiểu đồ vật này không bao giờ mất hẳn được.

Ngày nào đó chúng sẽ lại trở ra, từ sâu trong tim. Nào, đi sửa soạn hành lý
của con đi.

Anthony đứng lên và rời khỏi phòng. Tới ngưỡng cửa, ông quay lại.
- Nhanh lên nào; con không cần ghé qua nhà đâu, nếu thiếu đồ gì chúng

ta sẽ mua khi tới nơi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, bố đợi con
bên ngoài, bố đã gọi xe rồi. Bố như là có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ khi
nói với con câu này, bố có nhầm không nhỉ?

Rồi Julia nghe tiếng bước chân bố cô vang lên trong đại sảnh của ngôi

nhà.

Cô đưa hai tay ôm đầu và thở dài. Qua những ngón tay không khép chặt,

cô nhìn hũ mật ong để trên bàn. Cô cần phải đến Berlin, không phải để lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.