MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 150

sống, bố biết mà, bố lạc quan đấy, nhưng thế là... Thành ra mười hai nghìn
bốn trăm tám mươi hai lời dối trá. Không tồi chút nào cho một cuộc sống
lứa đôi!

- Bố đang tự mãn lắm hả? Julia hỏi và vỗ tay một cách xấc xược.
- Con không cho việc sống với một ai đó mà không chắc chắn về tình

cảm của chính mình, là một lời nói dối, một sự phản bội hay sao? Con có
hình dung cuộc sống sẽ như thế nào khi hai đứa cong ần gũi mà như đã trở
nên xa lạ?

- Bởi vì bố thì biết nó như thế nào ư?
- Mẹ con đã gọi bố là ông trong suốt ba năm cối đời, và khi bố bước vào

phòng bà ấy, mẹ con đã chỉ cho bố nhà tắm ở đâu vì ngỡ bố là thợ sửa ống
nước. Con có muốn đưa bố mượn bút chì màu để bố vẽ cho con một bức
tranh không?

- Mẹ thực sự đã gọi bố là ông sao?
- Những ngày đẹp trời thì đúng là như vậy, những ngày xấu trời, mẹ con

gọi cảnh sát vì một kẻ lạ mặt đã đột nhập vào nhà bà.

- Bố thực sự muốn mẹ viết thư cho bố trước khi...?
- Đừng e sợ những từ thích đáng. Trước khi mất trí chứ gì? Trước khi

chìm đắm trong cơn điên? Câu trả lời là có, nhưng chúng ta không ngồi đây
để nhắc đến mẹ con.

Anthony chăm chú nhìn cô con gái hồi lâu.
- Thế nào, thứ mật ong này ngon không?
- Ngon ạ, cô nói và ăn ngon lành miếng bánh bít cốt.
- Hơi rắn hơn thường lệ phải không?
- Vâng, hơi cứng hơn.
- Bọn ong trở nên lười nhác hơn từ khi con bỏ nhà này đi đấy.
- Đó là một khả năng, cô đáp và mỉm cười. Bố muốn chúng ta nói về bọn

ong không?

- Tại sao không nhỉ?
- Bố nhớ mẹ nhiều lắm phải không?
- Dĩ nhiên, hỏi gì lạ vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.