MÔI KỀ MÔI - Trang 104

Sean chạy ào qua người anh, giữ chặt vai anh rồi đá chân phải anh làm anh
vấp ngã nhào. Russ nhoài về phía bức tường giữ cho khỏi đổ xuống. Ôi cái
thằng này!

Nó nói đúng. Chẳng thấy ai gọi cho Sean cả. Không ai mời nó đi đâu hết.
Không có đứa bạn nào, chỉ có bạn cũ ở trường Sean học trước khi chuyển
đến ở với Russ.

Cậu em bé nhỏ của anh không có bạn bè, vậy mà anh thậm chí còn không
nhận ra.

Trevor gạt tay của Jill khỏi ngực mình và tuột khỏi giường. Kéo cái chăn
rơi xuống nền nhà lên trong khi hai người ngủ với nhau, hắn quấn chăn
quanh người - Jill vẫn chưa bật lò sưởi - rồi ngó xuống hành lang.

Hắn đang mất kiên nhẫn, quái quỷ, hắn không thích thế. Cảm giác này thật
tệ, cái cảm giác có thể làm người ta mắc những lỗi ngớ ngẩn, có thể tống
hắn vào xà lim thay vì đến miền Nam Florida.

Châm một điếu thuốc, hắn lôi máy tính xách tay từ chiếc ba lô trong ngăn
treo áo khoác ra rồi cắm vào hộp điện thoại trong phòng khách. Quấn cái
chăn chặt hơn quanh hai chân, hắn ngồi kết nối internet.

Tìm kiếm các thông tin trên mạng, hắn đã biết Laurel Wilkins thực sự là
chủ nhân của tòa cao ốc vô cùng trị giá bên hồ đó, vậy nên kế hoạch của
hắn càng ngon ăn hơn.

Hắn chỉ cần thêm một chút thời gian và một chút thông tin nữa thôi.

Kiên nhẫn là thứ hắn cần.

Nhưng chat với Laurel đáng yêu thì chẳng hại gì cả.

Hay gặp nàng cũng thế.

Laurel tỉnh giấc và cảm thấy từng lớp cơ, từng khớp xương không còn
thuộc quyền điều khiển của mình nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.