MÔI KỀ MÔI - Trang 107

“Tinh thần em lúc nào chẳng tốt. Em như ánh mặt trời ở vùng Susie này
vậy.”

Thường thì nhận xét đó sẽ làm nàng khó chịu. Nhưng hôm nay nàng không
hề bận tâm, đặc biệt không phải vì mười phút nữa thôi nàng sẽ rời cửa hàng
kẹo Sweet Stuff và ngang qua trạm cảnh sát tìm Russ để báo với anh về
mail của Dean gửi.

Mà tại sao nàng phải che giấu khi có chuyện gì vui? Lúc nào cũng vui vẻ
và hạnh phúc thì có gì lạ cơ chứ?

Có phải điều đó khiến nàng giống như một kẻ khờ khạo, một con ngốc, một
người hay mộng tưởng ngây thơ?

Không. Điều đó khiến nàng trở thành một người tốt, vậy thôi.

“Phải mỉm cười khi giao dịch,” nàng nói với Catherine.

Catherine bật cười và lắc đầu. “Chị vẫn nói với em là cần ra ngoài cùng chị.
Chúng ta sẽ tới câu lạc bộ. Trông mặt em lúc nào cũng ngọt ngào như thiên
thần thế kia, mặc cái váy ngắn bó sát vào thì gã nào chẳng chết mê chết
mệt.”

Tất cả những lý do khiến trước kia Laurel từ chối ra ngoài cùng Catherine
bây giờ vẫn không thay đổi. Nàng không thể nghe thấy tiếng nhạc - chỉ cảm
nhận được nhịp trống - khiêu vũ đôi khi thật khó khăn. Ở nơi toàn ánh đèn
nhấp nháy và những góc tối, nàng gần như không thể nhìn thấy môi người
khác nói gì. Tiếng nhạc ầm ĩ cũng làm tiếng nói như gió thoảng của nàng
khó hiểu. Hơn nữa, nàng làm gì có trang phục đi vũ trường.

Nhưng ngược lại, nàng chưa từng cho mình một cơ hội. Ai biết nào? Có thể
nàng đã có những khoảnh khắc tuyệt vời và lại mong ước mình đã đồng ý
sớm hơn thì sao. “Có thể em sẽ ra ngoài với chị. Chị thường đi vào tối
nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.