MÔI KỀ MÔI - Trang 120

“Chán thật! Em nên nói gì với hắn bây giờ?”

“Nói em bận vào tối thứ Bảy - em có việc hay gì đó. Gợi ý để một hay hai
tuần sau đó. Em có muốn anh viết mail cho không?”

Nàng đảo mắt. “Em có thể làm được mà. Hơn nữa, anh làm sao viết giống
như em được.”

Không, đúng vậy. Lời lẽ của nàng luôn dễ chịu và ngọt ngào, còn anh mà
viết thì đúng là giọng một cảnh sát độc thân.

Quyết định không bình luận gì thêm nữa, anh lau khô tay vào quần rồi
chạm lên một bông tuyết trên áo nàng.

Laurel kêu lên: “Russ!”

Ôi, thì ra nàng thích. Đợi đến thứ sáu thật lâu. “Anh muốn em,” anh nói với
nàng, vì nàng chẳng chịu thừa nhận. “Anh có thể gửi Sean sang nhà hàng
xóm...”

Nàng vỗ vào tay anh. “Em về đây, anh nên thấy xấu hổ vì chính mình.”

Anh cười toe toét, để ý thấy trong khi nhìn nàng có vẻ như bị xúc phạm,
người nàng vẫn run lên và không đẩy ngón tay anh ra. “Anh sẽ cho em biết
khi nào anh thấy xấu hổ, nhưng bây giờ anh không hề cảm thấy thế.”

Laurel bặm môi, run bắn lên, bước lùi lại. “Em sẽ gặp anh vào thứ Sáu.”

Russ nhìn nàng bước đi, rồi trở lại với đống bát đĩa, người anh bị đập vào
ngăn kéo, Russ cau mày lại. Đã lâu lắm rồi anh không ham muốn một
người phụ nữ nào như anh cảm thấy muốn Laurel. Có thể là chưa bao giờ.
Nhưng nếu nghĩ rằng ngủ với nàng sẽ xóa đi những khổ đau, thì anh sẽ chết
không yên. Từng ngày qua đi anh luôn nghĩ đến nàng. Khi nàng đến chẳng
gây tiếng động gì mà sao buồn cười đến thế, đôi mắt nhảy nhót, đôi môi run
run...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.