MÔI KỀ MÔI - Trang 123

“Em nghĩ anh đang nói tránh thôi.”

Khuôn mặt đỏ bừng, Sean nói với giọng thật chua cay: “Russ, nhìn anh thật
châm biếm. Cái đầu của thám tử đấy, nhưng cái mặt của kẻ đê tiện, mông
thì đầy lỗ.”

Mọi người còn mô tả anh tệ hơn nữa, nhưng nếu là những lời nhận xét của
cậu em trai thì chẳng hay ho gì. Mà anh cũng không muốn Laurel đọc được
những lời đó từ môi Sean.

Thế nên anh ấn đầu Sean về phía trước, thấp đến ngang eo, nàng không thể
nào mà nhìn thấy nó nói gì. Sean khua tay đánh lên người anh, vùng vẫy để
đứng lên. “Chết tiệt! Thả em ra! Đồ liếm gót.”

Lại một từ mới. “Hứa là sẽ câm miệng, rồi anh sẽ thả mày ra.”

“Được rồi.”

Tin tưởng Sean có thể là một sai lầm, nhưng anh không thể giữ nó như thế
cả ngày được. Khi anh thả tay ra, Sean đứng ngay dậy, vuốt lại tóc. Cả hai
đều thở dốc, Laurel nhìn hai anh em như thể những tên say đang tè ngay
trên đường phố vậy.

Với phụ nữ thì anh luôn có cách đối xử riêng.

“Thế sao em quay lại vậy?” Russ cố gắng ra vẻ như tình cờ cho cái điều
khiển vào túi áo.

Laurel cũng không để ý. “Em quên ví. Khi quay lại em nhìn thấy anh trong
cửa sổ. Em tưởng anh đang bị bóp cổ hay sao đó!”

Bóp cổ? Sean và Russ nhìn nhau. Sean lại lê chân đi và nén cười. Russ xoa
cằm, tưởng tượng ra cảnh Sean đang hà hơi thổi ngạt cho mình. Rồi họ lại
quay ra nhìn nhau, và cả hai bắt đầu phá lên cười. Chúa ơi, chắc nhìn hai
anh em phải giống bọn ngốc lắm. Sean đập hai tay vào nhau.

“Em xin lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.