MÔI KỀ MÔI - Trang 124

“Ừ, anh cũng thế.” Anh kéo Sean vào và đưa khuỷu tay xoa đầu nó, tự hỏi
không biết sao vừa mới ẩu đả mà hai anh em lại có thể cười với nhau được
nữa.

Laurel mất hết kiên nhẫn, nàng đung đưa chân nhìn Russ và Sean như vừa
thắng xổ số. Có gì đáng cười ở đây cơ chứ?

Họ vừa tấn công nhau. “Thôi em về đây.”

Nàng bắt đầu tiến tới chiếc bàn uống cà phê. Lúc nãy nàng đã đặt ví ở đây
rồi quên luôn.

Sean chạm vào tay nàng, vẫn đang bị tay Russ khóa cứng và cố vùng vẫy.
“Chị Laurel ơi, tối nay em và anh Russ đi ăn pizza. Muốn đi cùng không?”

Nàng liếc nhìn Russ. Anh siết chặt cổ Sean hơn, nhưng gật đầu: “Đi với
bọn anh đi. Vậy thì bọn anh mới chứng minh được thật ra hai anh em
không phải là những kẻ thô lỗ đâu.”

Chủ yếu vì nàng tò mò về cách xử sự của anh em họ, và vì nếu không đồng
ý thì nàng sẽ phải về nhà ăn rau trộn một mình, nên nàng gật đầu. “Chắc
chắn rồi. Cảm ơn vì đã mời.”

Hai anh em - một rất nghiêm chỉnh, và một thì nghịch ngợm, nhưng lớn lên
cũng sẽ giống anh - đều nhìn nàng.

Lúc đó, Laurel nghĩ nàng đã phải lòng một chút xíu, rất nhỏ, cả hai anh em.
Mười phút sau họ đã ngồi ở một quán ăn có những cái mặt bàn bằng nhựa
trơn bóng. Russ và Sean đều ngồi đối diện với nàng để nàng có thể nhìn
thấy miệng của cả hai anh em. Nàng tháo khăn ra, nhưng Russ lại với tay
qua mặt bàn cầm một đầu khăn rồi kéo cho đến khi chiếc khăn trườn qua
mặt bàn và rơi xuống vạt áo anh. Nàng định hỏi anh đang làm cái trò gì thế
thì Sean đập vào cổ tay nàng.

“Thế chị bị điếc bao lâu rồi?”

Russ thúc khuỷu tay vào em trai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.