MÔI KỀ MÔI - Trang 126

Laurel cố gắng tìm ra lời gì để nói, nhưng Sean không đợi cho nàng kịp trả
lời. Nó nói: “Nhà của anh Russ không phải là cái lỗ thùng phân sao?”

Rồi Sean lại đổi tư thế ngồi, nhìn có vẻ không thoải mái. “Xin lỗi, ừm, em
không định nói từ thùng phân. Ý em chỉ là...” Nó lúng búng.

Russ tỏ ra khó chịu. “Nó không tệ đến thế, nó chỉ cần sơn lại chút thôi.
Chẳng biết từ ngữ kiến trúc gì cả.”

“Chị nghĩ sao hả Laurel?” Sean hỏi.

“Ồ,” nàng nói, cố gắng thật khéo léo. “Có thể cần làm mới ngôi nhà lại một
chút là được.”

“Thấy chưa? Chỉ cần làm mới lại một chút thôi,” Russ nhắc lại lời Laurel
với Sean, lại huých khuỷu tay vào nó.

“Ý chị ấy là nhà xấu lắm, chị ấy nói thế cho lịch sự thôi.”

“Nói thật đi Laurel, anh cần xử lý ngôi nhà.”

Nghĩ đến tấm thảm nâu đầy bùn đất, những mảng tường trắng nhờ cáu bẩn,
bộ ghế tràng kỷ rách nát, và ngôi nhà chẳng có đồ trang trí nào, Laurel nuốt
nước bọt. Phòng bếp là di tích từ những năm 1950 mà cũng chằng có chút
phong cách trang nhã của thời xưa. Có vẻ như không có ai sơn sửa gì lại
ngôi nhà đã năm mươi năm rồi.

“Em nghĩ có thể anh là một ứng cử viên cho chương trình Con mắt kỳ quặc
của những gã chân thật
được đấy”

Sean hất nhẹ đầu ra sau rồi phá lên cười.

Nàng vội nói rõ ý mình. “Căn nhà không có vấn đề gì cả. Chỉ là nó chưa
thật sự ấm áp và có dấu ấn riêng thôi. Em không thể cảm nhận được gì về
anh qua căn nhà cả.”

Thật may, nhìn Russ có vẻ thích thú. “Ngoại trừ anh là người nhếch nhác?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.