MÔI KỀ MÔI - Trang 133

Tối nay anh sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa. Lần này anh sẽ tự thỏa mãn
mình, đi tới nhấm nháp từng xăng ti mét trên thân thể Laurel như anh
muốn. Anh sẽ đưa nàng tới tận cùng khoái lạc và hơn thế nữa, cho tới khi
nàng quằn quại và van xin anh mới thôi... Hai người đắm đuối nhìn nhau,
Russ bám lấy quầy thanh toán, Laurel giữ chặt thanh sô cô la đến nỗi nàng
có thể làm nó tan chảy.

“Đi thôi,” anh lầm bầm nho nhỏ.

“Em sẽ làm thật nhanh.”

“Tốt.”

Russ quay đi và cố gắng tự làm mình xao nhãng bằng cách đi chọn mua ít
kẹo. Anh đẩy một cái mũ lên một chiếc bình và kéo vài thứ ra. “À, kẹo
que.” Trong đầu anh hiện lên những ký ức trìu mến. Trước kia anh thường
ngửa đầu lên và đút cả que kẹo vào miệng.

Thật không thể tin được anh nghiện món đó như thế nào. Giống như liều
cocain cho đứa trẻ sáu tuổi vậy.

Bị hai thứ cám dỗ trong vòng năm phút với anh là quá nhiều. Anh không
thể đè Laurel ra quầy thanh toán rồi lần tới áo ngực của nàng, nhưng anh có
thể ăn kẹo que. Anh bóc một gói màu tím ra và dốc vào miệng. Đường tan
ngọt lịm khắp miệng anh, làm tuyến nước bọt của anh chảy tràn ra.

Anh ứa nước mắt. Chết tiệt, giống như xúc động. Anh giữ lấy cái vỏ trống
không và đảo lưỡi quanh để lấy thêm nhiều bột kẹo nữa. Vị của nó hoàn
toàn lạ lùng, giống như gói tất cả ngon ngọt của kẹo vào trong cái trôn chai
nhọn chứa đầy cảm xúc và làm anh chảy cả nước miếng, cứ muốn ăn thêm
nữa.

“Đừng quên trả tiền nhé.”

Laurel đang nhìn anh, thích thú, nàng vắt áo khoác trên tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.