MÔI KỀ MÔI - Trang 134

“Cái gì thế? Giống như niken à?” Russ lau sạch đường bám quanh môi anh
và nhìn lại chiếc bình. “Tệ nhỉ, những thứ này giá năm mươi xu một gói.
Đắt quá!”

“Lạm phát mà.”

“Anh cũng đoán thế.” Russ phát hiện ra đậu nướng Boston, anh lấy một
hộp lắc lắc. “Này, nghe kêu quá! Nhai ngon phải biết, thích lắm nhỉ. Oa, ở
đây toàn thứ ngon.”

Laurel đặt vào tay anh một cái giỏ hàng bằng nhựa lấy từ đống giỏ ngoài
cửa.

“Anh nghĩ không cần cả cái giỏ đâu,” anh quả quyết.

Mười phút sau anh đã nhặt đồ vào đầy giỏ. Lúc ra thanh toán, anh lựa một
thanh sô cô la hình trái tim trao cho Laurel. Anh muốn nói gì đó thật lãng
mạn và thi vị, nhưng anh không phải kiểu đàn ông đó. Lời hay ho nhất anh
có thể thốt ra là: “Ngọt ngào như em vậy.”

Đôi mắt nàng mở to và đột nhiên hai gót chân nàng xoay tròn, tay cầm chặt
thanh kẹo, nàng chạy khắp căn phòng.

Những từ ngữ của anh chắc phải ngớ ngẩn hơn cả lúc anh nói ra.

“Được rồi...” Anh đặt cái giỏ lên giá và không nghĩ ra được nên làm gì lúc
này.

Lúng túng, Russ lấy một vốc kẹo rồi chọn lấy sáu viên màu hồng đặt lên
lưỡi. Khiếp quá. Nhai như giấy trộn với son môi của bà già.

Anh thở dài rồi nhè ra, băn khoăn không biết mình có nên tới xin lỗi Laurel
không. Rồi anh lại hỏi mình xin lỗi vì cái gì cơ chứ.

Thế này không giống như họ đang tiến tới một mối quan hệ hay gì đó nữa.
Chỉ là một chút tình dục giải khuây, không hơn, và nếu nàng muốn nghe
những lời có cánh, nàng đã chọn nhầm người rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.