MÔI KỀ MÔI - Trang 135

Russ gạt mấy viên kẹo trên tay vào giấy gói trở lại, tự nhiên cảm thấy thật
nực cười.

Laurel chạy dọc căn phòng như một nàng ngốc, nàng đu cánh cửa phòng
kho rồi đóng sầm lại, nàng dừng lại để thở. Nàng dựa vào một cái giá có
đầy kẹo hình cá, nàng áp thanh sô cô la hình trái tim Russ đưa cho vào
ngực, ước gì nàng biết những từ thô thiển trong ngôn ngữ ký hiệu để tự ra
hiệu với mình.

Chúa ơi, nàng đúng là con ngốc!

Khi Russ vừa trao vào tay nàng thanh kẹo nhỏ vớ vẩn bọc giấy nền màu đỏ,
và bảo rằng nó ngọt ngào như nàng, nàng đã gần như hoàn toàn mất hết tâm
trí. Nàng cảm thấy bao yêu thương dịu dàng dậy sóng trong ngực mình, và
nàng phải chạy trốn thật nhanh trước khi nàng kịp nói lời nào ngu ngốc hay
Russ kịp đọc thấy dòng xúc cảm trên khuôn mặt nàng.

Chết thật, tệ quá, nàng đang mê đắm anh mất rồi.

Không thể nào.

Ôi, rõ ràng là thế, nhưng nàng không thể để như vậy. Nếu nàng phụ thuộc
hết vào anh, anh sẽ tránh xa ngay cả năm chục thước. Và nàng vẫn muốn
gặp anh, rất muốn, chưa phải lúc rời xa anh ít nhất khi nàng chưa có cơ hội
để luyện làm tình cho thật thành thục.

Một bàn tay chạm vào tay nàng.

Laurel nhảy lên và quay lại, yên lòng khi thấy Catherine đang nhìn mình lo
lắng. “Này, em ổn chứ? Nhìn em như bị ốm rồi.”

Tuyệt vời. Laurel vẫy tay và run run hít một hơi. “Em ổn, chỉ hơi mất tập
trung thôi.”

“Ta đến câu lạc bộ đi. Bọn chị rất vui vì em có thể tham gia cùng.”
Catherine đẩy đôi kính đen lên. “Có một anh chàng đang đợi ở quầy thu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.