MÔI KỀ MÔI - Trang 140

Laurel mỉm cười, đôi môi tươi tắn hơi có nét gì đó như một cô-gái-ngoan-
biến-thành-người-xấu. “Em chỉ đang hy vọng mình kiếm cái bánh
sandwich ăn tạm rồi quay lại chỗ em luôn.”

Đó có vẻ như là điểm chung của họ - thèm khát nhau mãnh liệt - không bao
giờ là đủ.

“Hay đấy, thỏ con.” Anh chạm vào đỉnh mũi nàng và lái xe với tốc độ hai
mươi dặm/giờ, lớn hơn tốc độ giới hạn, nhanh hơn cả hành động chuẩn bị
tuốt kiếm.

Khẩn cấp lắm rồi.

Anh sẽ chết nếu không có Laurel.

Russ ăn phần bánh của mình trong khi vẫn nhìn nàng như thể cái bánh
không phải là thứ duy nhất anh muốn ăn vậy.

Laurel thấy vui vì họ đã quyết định chỉ chọn một quán rượu nhỏ ngồi ăn, vì
nếu mang bánh về nhà thì hơi lãng phí. Và vì lúc trước nàng đã nói dối là
cái dạ dày trống rỗng rồi, nàng bắt buộc phải ăn từng mẩu nhỏ thôi không
sẽ bị nôn ra mất.

Cố gắng phớt lờ ánh mắt dâm đãng của anh, nàng nhặt mấy cọng rau nhỏ
cho vào miệng. “Anh thậm chí chẳng hỏi gì về Dean cả.”

“Bây giờ anh không quan tâm đến Dean.”

Laurel tin anh. Về việc tách bạch rõ ràng mọi việc thì anh giỏi hơn nàng
nhiều. Cả tuần nàng đã bị những suy tư về Russ chiếm hữu, nàng cứ ngẫm
nghĩ không biết anh cảm thấy thế nào khi đi sâu vào trong nàng. Thêm nữa
nàng cũng nghĩ về Trevor Dean và lo lắng hắn sẽ giận giữ khi nàng từ chối
gặp mặt. Rồi nàng bị buộc chặt bởi mối quan tâm về Sean, cậu em trai nhỏ
của Russ và thái độ thù địch của nó với những người xung quanh.

Russ có vẻ như chẳng để ý gì đến những mối quan tâm của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.