MÔI KỀ MÔI - Trang 139

“Ta đang đi đâu vậy?”

Nếu anh nói gì thì nàng cũng không thể nhìn thấy. Laurel thở dài và tựa đầu
vào cửa kính. Có lẽ nàng nên bảo anh đưa về nhà và họ hoãn kế hoạch tối
nay lại.

Trước khi nàng làm gì đó dại dột, như phải lòng anh chẳng hạn.

Russ thậm chí không biết anh đang lái xe đến nơi chết tiệt nào. Khi hẹn gặp
nàng vào đêm thứ Sáu, anh đã nghĩ hai người sẽ kiếm gì đó ăn nhanh cho
bữa tối, xem một bộ phim, ôm ấp nhau trên chiếc giường trong phòng ngủ
của nàng, và làm chuyện ấy.

Bây giờ tất cả những gì anh có thể nghĩ được là một cô gái như Laurel
xứng đáng được hơn thế. Có thể nàng đã từng tới những nhà hàng sang
trọng, những nơi đó có khăn trải bàn bằng vải lanh cao cấp và có người
phục vụ mở nắp chai rượu cho. Anh nên đưa nàng đi xem múa ba lê ở bảo
tàng nghệ thuật hay gì đó, nhưng đó cũng chẳng phải ý tưởng hay. Anh
không thích mấy người đàn ông mặc quần bó sát, và nếu anh cứ phải xem
những lớp sơn khó hiểu trong các bức tranh sơn dầu thì có thể anh sẽ ngủ
gật mất.

Ăn uống ở một nhà hàng sang trọng cũng không được vì anh đang mặc
quần bò, áo phông, đội mũ phớt rất bình thường. Nếu về nhà thay đồ thì
phải mất một tiếng rưỡi, như thế thì nàng quá đói, cái dạ dày của nàng gục
ngã mất.

Chúa ơi! Russ dừng lại ở một trạm xăng, cáu kỉnh với chính mình.

“Laurel. Em có muốn ăn tối ở một nhà hàng tuyệt đẹp rồi sau đó mình sẽ
đến bảo tàng nghệ thuật không?”

Nàng chớp mắt. “Không đặc biệt lắm. Anh thích à?” Nàng hỏi đầy nghi
ngờ.

Anh lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.