MÔI KỀ MÔI - Trang 165

Hắn không muốn bị gạt sang một bên. Hắn không muốn bị một người đàn
bà từ chối lời đề nghị.

Thường thì hắn chẳng bao giờ gặp tình huống này. Hiếm có khi một phụ nữ
trả lời hắn rồi lại không chào đón hắn thì hắn sẽ chuyển sang đối tượng tiếp
theo, với người mà nhìn hắn mê thích và khát khao. Hắn nên quên Laurel
Wilkins đi thôi.

Như thế mới là thông minh.

Nếu làm vậy, hắn đã không đang đứng ngoài thời tiết năm độ, càng lúc
càng khó chịu.

Nhưng ở Laurel có gì? Tiền bạc. Nhà cửa. Rồi ánh mắt giống như búp bê
Barbie, tất cả đều hấp dẫn, đầy sức sống, và ngây thơ. Tất cả mọi người đều
biết Barbie là người đàn bà dâm đãng mặc dù cô ta có nụ cười như thiên
thần. Trevor nghĩ Laurel cũng vậy.

Bộ quần áo nàng mặc đêm nay càng khẳng định ý nghĩ của hắn.

Hắn cất công tới đây, băn khoăn tại sao những mail gần đây nàng viết có gì
đó khác trước. Một giọng điệu khác, sự tin tưởng, thích thú, có thể, đã
không còn như trước khi hắn cho nàng leo cây ở quán cà phê. Hắn muốn
biết cái gì đã thay đổi. Nếu không biết thì nên nghĩ nàng đã nghi ngờ hắn.

Nhưng nhìn nàng nhịp nhàng lắc mông theo từng bước đi trong cái váy
ngắn đó, hắn nghĩ có một câu trả lời khác. Laurel đã có bạn tình. Và hắn
không thích thế. Từ khi hắn có kế hoạch dụ dỗ nàng hiến dâng cho hắn tất
cả những gì nàng có.

Cuộc đời thật không công bằng với Trevor. Hắn lớn lên quá nghèo nàn, một
đứa con ngoài ý muốn của một con nghiện với một trong vô số bạn trai của
bà ta. Trevor sớm nhận biết nếu muốn đi đến bất kỳ đâu, không còn phải
nằm ngủ trong xe moóc hay trong mấy nhà vô gia cư nào đó, hắn phải tự
thân vận động. Mười hai tuổi hắn bỏ mẹ mình đang ngủ trong nhà tù sau
khi hành hung bạn trai cuối cùng của bà ta, hắn ra đi một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.