MÔI KỀ MÔI - Trang 167

hắn muốn có một không gian và một căn phòng có máy điều nhiệt điều
chỉnh được, và vì có Jill theo đuôi hắn chỉ là trò tiêu khiển thôi.

Cô ta thở hổn hển. “Em chưa từng nghĩ đến điều đó. Chúa ơi, anh có thể bị
tắc mấy ngày nếu có bão tuyết.”

“Có thể không xảy ra đâu. Nhưng nếu thế thì em sẽ nhớ anh chứ?” Trevor
vứt điếu thuốc xuống đất khi Laurel uống hết cốc rượu. “Không có anh, em
có ổn không?”

Hơi thở Jill bị thắt lại. “Pete!”

“Sao? Anh cần nghe em nói.” Hắn để giọng mình thật khẩn thiết, ngon
ngọt.

“Có, em sẽ nhớ anh. Nhưng... em cũng sẽ cố ổn.” Cô nàng ngừng lại. “Em
lại muốn anh rồi.”

“Ôi, thật chứ?” Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh Jill mặc cái quần lót bằng
vải thô chết tiệt to đến nỗi có thể chăng thành một cái lều. Cái mặt mộc của
cô ta, không chút phấn son, tóc xõa. “Anh cũng thế. Anh đang tưởng tượng
em nằm dưới người anh...”

“Ôi, Pete.” Cô thở dài run rẩy.

“Tự vuốt ve người mình đi Jill, để anh không thấy xấu hổ vì anh là người
duy nhất làm thế.”

“Anh đang tự vuốt ve?” Cô ta kêu lên thảng thốt, phấn khích.

Trevor giữ điện thoại trên tai, vỗ xuống túi áo da tìm thuốc hút. Ở một mình
lạnh quá, mà hắn lại chưa thật sự sẵn sàng ra về. “Anh không thể chịu
được... chỉ nghĩ về em thôi cũng làm anh nóng hết người lên rồi.”

“Em có thể nghe thấy hơi thở anh rất mạnh.”

Khi châm thuốc, hắn có thể nghe thấy tiếng vải sột soạt, cảm thấy sự phấn
khích của cô nàng đang dâng lên, hơi thở nhanh và mạnh hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.