MÔI KỀ MÔI - Trang 19

Nàng uống ực một ngụm cà phê mô ca. Nàng chợt có những dự định thật
điên cuồng và ngang ngạnh.

“Làm sao anh biết hắn chính là người đã nói chuyện với tôi trên mạng?”
Nàng và hắn chia sẻ bao suy nghĩ và cảm xúc sâu kín, và xấu hổ hơn cả, có
lúc còn ve vãn gợi tình nhau nữa.

Nàng đã nói với hắn nàng không ngủ cùng người đàn ông nào sáu năm nay
rồi. Có thể hắn nói chuyện với nàng và đánh dấu địa chỉ mail của nàng là
“Quả chín rụng màu vàng bị câm” cũng nên.

“Chúng tôi tìm thấy tên cô và thông tin về cuộc hẹn này trong đống đồ cá
nhân hắn bỏ lại ở nhà của nạn nhân trước cô.”

Laurel không thể hiểu nổi nàng xấu hổ hơn hay thất vọng hơn. Có vẻ nàng
thất vọng hơn là xấu hổ, giống như nàng bị cắm sừng. Nhưng làm sao nàng
dám thừa nhận điều đó với tổ trinh thám. “Thật đáng hổ thẹn.”

“Đừng ngại ngùng. Cô phải vui vì đã sớm biết vậy chứ.”

Với anh thì dễ dàng rồi. Anh đâu có mặc đồ lót màu hồng và ngồi đợi chờ
trong hy vọng.

Và tệ nhất là nàng thật sự rất thích gã đó. Hắn hài hước và sâu sắc, luôn đặt
thật nhiều những hình mặt cười trên mail. Hai má của Laurel đỏ ửng lên,
đến nỗi mặt nàng gần như màu của chiếc khăn vậy. Mẹ nàng luôn nói con
gái mẹ là người quá tốt, và giờ nàng đã chủ động giúp một tên giết người
hàng loạt thắt chặt cần câu của hắn.

Đó là sự phóng đại thật lố bịch, nhưng có thể nàng quá cả tin. Điều này
chưa từng xảy ra với nàng, sao lại nghi ngờ Russ Evans là Russ Evans
được.

Russ Evans ngồi trước mặt nàng đây, thật lạnh lùng, gia trưởng. “Và cô biết
đấy, không nên đưa thông tin cá nhân của mình lên mạng. Thế giới đầy rẫy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.