MÔI KỀ MÔI - Trang 20

những tên lừa đảo và những kẻ lập dị. Và đừng bao giờ, đừng bao giờ đồng
ý gặp mặt trực tiếp một người như thế này lần nữa.”

Anh nói trong khi nàng cũng vừa tự đưa ra kết luận đó, nàng cảm thấy
mình như đứa trẻ không biết nghe lời và đang bị anh mắng mỏ. Nàng
không thể chịu đựng được khi người khác ra vẻ bề trên với mình, nhất là
những từ ngữ mà Russ vừa dành cho nàng. “Tôi đang ở một nơi công cộng.
Ở đây tôi sẽ không sao hết.”

Mắt anh đảo ngược và môi anh cong lên. “Hãy để tôi yên. Có một gã làm
việc ở đây có nhiều tóc hơn não của gã. Ai đó có thể đẩy một khẩu súng về
phía cô, rồi gọi phục vụ, hắn sẽ lôi cô ra khỏi quán như lôi một con lừa
trong vòng ba mươi giây thôi, không ai cản được hắn đâu.”

Ôi, thật là ý nghĩ hay ho đây.

“Và đừng có quá cả tin nữa Laurel... Cô không cần hỏi xem giấy tờ của tôi.
Thậm chí tôi không phải là cảnh sát như những gì cô đã biết đâu.”

Ôi lạy Chúa, anh ấy nói đúng.

Nàng không biết anh ta có phải là cảnh sát không. Thật ra nàng không biết
gì cả. Có thể hắn là tay nghệ sĩ lừa đảo, nhưng lại nói để nàng tin hắn là
cảnh sát. Hơi do dự một chút, rồi nàng giơ tay ra nói rất nghiêm túc: “Làm
ơn cho tôi xem chứng minh thư.”

Anh gật đầu đồng ý, rút ví từ trong túi quần ra và đưa cho nàng. “Đừng bao
giờ tin ai hết.”

Laurel nghĩ nàng đang sống trong một vở bi kịch như thật, nhưng nàng vẫn
mở mạnh cái ví và nhìn kỹ cái phù hiệu. Anh thuộc đội cảnh sát Cleveland.
Nàng nhìn thấy địa chỉ của anh trên bằng lái xe: 350 W. Số 135. Nàng để ý
thấy giấy tờ chiếc xe BMW cũng chỉ có bức ảnh như trong học bạ hồi phổ
thông của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.