MÔI KỀ MÔI - Trang 22

Ôi Chúa ơi, nàng muốn về nhà ngồi gặm nhấm nỗi đau.

“Ồ, tôi phải đi rồi.” Nàng thốt lên.

“Cảm ơn vì anh đã quan tâm. Tôi hy vọng anh sẽ bắt được gã.” Laurel vòng
tay lấy chiếc túi, cố ý cúi mặt lâu lâu nên không thể thấy Russ trả lời mình.

Nàng vẫn thường làm vậy như một đứa trẻ, nhắm mắt lại khi nàng bị phạt,
như vậy sẽ không phải nghe mắng. Rốt cuộc mỗi lần như vậy mẹ nàng phải
đánh đòn để bắt nàng mở mắt ra. Nhưng Russ Evans không biết điều đó.
Anh không biết nàng cố lảng tránh, nàng chỉ muốn ra khỏi quán mà không
phải nghe anh khiển trách thêm nữa.

Nhưng khi nàng vừa đứng dậy để lấy chiếc áo khoác màu đen vắt trên ghế,
Russ giữ tay nàng lại. Nàng nhìn anh, thận trọng.

“Dean có bao giờ để lộ thân phận thật hay nơi ở của mình không? Hắn
thích cái gì?”

Laurel rút tay mình khỏi tay anh và rụt mạnh tay vào trong áo. Nàng không
muốn nghĩ đến những gì Dean đã nói, vì như vậy nàng sẽ phải nhớ tất cả
những gì nàng đã viết cho hắn, những thứ thật riêng tư, thật khờ khạo, thật
nồng nhiệt.

“Tôi không biết. Hắn ta nói như kiểu hắn là anh vậy. Hắn bảo hắn là cảnh
sát, học ở trường Lakewood, thích đua thuyền.”

“Tôi không thích thuyền. Tôi thích cắm trại hơn.” Russ ngồi nhổm dậy,
mạnh mẽ, quả quyết, quai hàm anh bạnh ra, đôi mắt sẫm lại đầy vẻ chắc
chắn: “Có thể có manh mối nào đó trong những email của hắn. Cô có lưu
lại cái nào không? Cô và hắn nói chuyện với nhau bao lâu rồi?”

“Khoảng hai tháng. Nhưng tôi không lưu lại gì cả. Tôi nhớ hắn nói hắn
sống ở Tremont, nhưng không bao giờ hắn nói tên đường phố.”

“Vậy hả? Hắn và cô thường nói chuyện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.