MÔI KỀ MÔI - Trang 206

em ở đây đi, Laurel. Hắn có thể vào nhà mà thậm chí em không biết vì em
không thể nghe thấy.”

Laurel quá choáng váng không thể vặn lại được gì, hai hàng nước mắt chứa
chan. Russ chưa bao giờ coi sự khiếm thính của nàng như sự bất lực cả, vậy
mà bây giờ anh đặt nó lên bàn cân, chỉ để ép nàng nghe theo ý mình, ngoáy
lên nỗi đau chạy dọc cơ thể nàng và ném tung nàng đi, giữ chặt miệng
nàng.

Russ nhìn Laurel cố gắng thở và giật lùi lại phía sau giống như anh vừa
đánh trúng nàng, hai hàng lệ chảy ra lăn dài trên má.

Tệ thật. Lòng anh thắt lại, và sự hoang mang, nuối tiếc, sợ hãi dâng ngập cổ
họng. Anh tiến tới với nàng. “Laurel. Anh không có ý nói như vậy... Anh
chỉ muốn nói, vì em không thể nghe thấy gì nên tự bảo vệ mình sẽ khó hơn
người bình thường.”

“Em hiểu ý anh.”

Anh chờ đợi, đoán là nàng sẽ gào thét, nguyền rủa anh, nói thẳng vào mặt
anh rằng anh là kẻ vô tình chán ngắt, rằng anh chẳng hề biết nàng mong
muốn điều gì cả, nhưng nàng không hề làm thế. Laurel chỉ sụp xuống, vai
nàng uốn cong, đôi tay ôm lấy bụng, mái tóc rủ xuống nhưng không che
mất đôi mắt buồn, rất buồn.

Russ không cảm thấy chuyện này quá tệ hại vì anh đã đứng trước phần mộ
của cha mẹ mình khi vị mục sư nói những lời an ủi vô nghĩa.

“Laurel... cưng à, anh chỉ muốn em được an toàn thôi.” Anh cầm tay nàng,
mềm oặt và không còn phản xạ, làm dịu đi nỗi hoảng loạn. Không có gì ghê
gớm lắm. Anh không ám chỉ bất kỳ điều gì ngoài sự thật hiển nhiên. Nàng
không thể nghe được. Anh không có ý điều đó là vấn đề đối với anh, nàng
nghe như thế nào cũng không quan trọng với anh. “Hãy nói cho anh nghe là
em đã hiểu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.