MÔI KỀ MÔI - Trang 207

“Em hiểu mà.” Nàng dán mắt vào anh, gò má tái nhợt, đôi môi run rẩy.
“Russ ạ, điều anh không hiểu, là anh không thể dùng tật điếc của em để
kiểm soát em.”

“Em đang nói cái gì thế?” Anh vén tóc nàng ra đằng sau, siết chặt tay nàng.
Anh không muốn kiểm soát nàng, Chúa ơi. Đó là đặc tính của Dean, kiểm
soát phụ nữ. Anh chỉ không muốn mất nàng, vì Dean hay vì sự ngu ngốc
của riêng anh. “Anh cố gắng kiểm soát em như thế nào?”

“Anh cho rằng anh biết cái gì là tốt nhất cho em. Suốt cuộc đời em những
người xung quanh luôn như vậy, và em cứ để họ làm thế, vì sự thật là, em
chưa bao giờ thật sự hiểu em muốn cái gì hay em thuộc về nơi đâu.”

Laurel lần tay trên hàm anh, những ngón tay mềm mại của nàng vuốt qua
cằm anh. “Anh biết anh là ai, anh muốn ở đâu. Nhưng em, em mất cả cuộc
đời để cố gắng quyết định có nên tự mình xếp hàng cùng những người điếc
vẫn có thể nói chuyện hay những người câm có thể lắng nghe không, hay
theo mặc định, để tật điếc định nghĩa tất cả, em chỉ dùng ngôn ngữ ký hiệu
và văn hóa của người khiếm thính. Hầu hết thời gian em đã chọn ngồi bên
hàng rào, bò lết giữa hai dòng nước, luôn luôn là người ngoài cuộc, không
bao giờ thích hợp với bên nào cả.”

“Em nói đúng, anh không hiểu điều đó. Làm sao anh có thể hiểu được
đây?” Russ vỗ về lưng nàng, anh chỉ hiểu duy nhất một điều. Anh yêu cô
gái này. Tâm hồn cao thượng và nụ cười ngọt ngào, và tất cả những gì làm
nàng là chính nàng.

“Bố mẹ em không bao giờ đồng thuận về cách dạy con, anh biết đấy, và em
bị tổn thương vì cả hai. Em là nguyên do của những cuộc cãi nhau và phiền
phức liên miên giữa bố mẹ em. Nên em chỉ cố gắng làm bất cứ điều gì mà
em nghĩ sẽ làm bố mẹ hài lòng, sẽ chẳng ai coi em như gánh nặng. Em
không thấy bị điếc có vấn đề gì cả, và em không muốn bố mẹ em, bây giờ
là anh cảm thấy như thế”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.