MÔI KỀ MÔI - Trang 213

Anh đã để nàng biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn yêu nàng. Với tất
cả trái tim và khả năng của mình.

Chỉ cần nàng cho phép.

Đầu nàng nhấc khỏi ngực anh. Trong bóng tối không thể thấy gì nhiều
ngoài một tia sáng nhợt nhạt trên cằm nàng, vệt màu mềm mại trên môi
dưới của nàng.

Nhưng khi nàng nói “Em yêu anh” trong yên lặng, như đôi khi nàng hay thì
thầm không thành tiếng, anh vẫn nghe thấy cực kỳ rõ ràng, và chưa bao giờ
có bất kỳ điều gì nghe tuyệt vời như thế.

Không phải ánh sáng lọt qua khung cửa chớp làm Russ tỉnh giấc. Cũng
không phải vì Ferris trèo lên ngực anh.

Đó là do tiếng một người phụ nữ, anh biết giọng nói gấp gáp chói tai không
phải của Laurel, thậm chí trong lúc nửa tỉnh nửa mê anh không thể giải
thích nổi tại sao lại nghe thấy tiếng của một phụ nữ khác nữa.

Anh cố mở mắt ra.

Và nhìn thấy một người đàn bà trung niên đang đứng ở cánh cửa mở, tay
cầm cái quần của anh, nói giọng nghẹn ngào như bị ngẹt thở, giống cảnh
một nữ diễn viên độc ác sau khi bị trúng viên đạn giả.

Đây hẳn là bà Wilkins, mẹ của Laurel rồi.

Không ngờ bà lại chọn đúng lúc tệ thế này để xuất hiện.

Russ quay lại, kiểm tra xem Laurel đâu. Nàng vẫn đang ngủ say hạnh phúc
không hề biết gì cả, mái tóc lòa xòa, trên má nàng vẫn in hình thêu nổi trên
gối. Rủi thay không chỉ má nàng lộ ra. Thân thể trần truồng của Laurel
cũng đã chui ra khỏi mép chăn, và trong khi cảnh tượng này đối với anh là
rất đáng yêu thì có thể lại làm mẹ nàng hoảng loạn tinh thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.