MÔI KỀ MÔI - Trang 215

vượt chướng ngại vật qua hành lang dài, và Ferris nhảy giữa đống đồ đạc
cố gắng bắt được cái dây Russ để kéo lê ngoài túi sau.

Đó không phải bài tập thể hình Pilates, nhưng ít nhất con mèo cũng chạy
theo. Và qua những cuộc đua đó, anh và con mèo bắt đầu nể mặt nhau dù
còn miễn cưỡng. Sáng nay anh không định chơi với nó, lỡ Laurel thức dậy
trước khi anh có cơ hội nói chuyện với mẹ nàng, nhưng nó cứ ngước lên
chờ đợi.

“Được rồi, lại đây nào cậu bé.” Anh giậm chân và huýt sáo, để Ferris biết
anh đã sẵn sàng. Rồi anh chầm chậm để cái dây lòi ra khỏi túi, giật cái dây
qua trái lại qua phải để lần nào Ferris chồm tới cũng đều bị trượt.

Russ bật cười. “Phải nhanh hơn nữa.” Rồi anh chạy xuống sảnh, Ferris
đang ngồi quỳ, nhảy bổ theo sợi dây.

Anh trượt chân để dừng lại, nhìn Ferris trườn đến bắt kịp anh trên sàn gỗ
cứng, móng vuốt chân sau của nó cạo một tiếng gớm ghiếc. Russ nhăn mặt.
Có thể không hay rồi. Anh để Ferris vồ mạnh lấy sợi dây rồi nhai nhai, rồi
lắc lư bước lên cầu thang. Ferris nhảy chồm chồm trên lan can, nếu không
có cái bụng già nua lủng lẳng kia chắc nhìn phải duyên dáng lắm.

Cả hai chạy rầm rầm xuống nền đất và quay vào góc nhà, suýt nữa thì lao
vào mẹ Laurel.

“Chúa ơi, cậu đang làm gì vậy?” Bà hỏi.

Russ kéo cái dây lên. “Tôi chơi với con mèo chút thôi.”

Anh để tay chùng xuống và Ferris lợi dụng cơ hội chộp ngay lấy sợi dây.

“Nghe như một đàn voi chạy xuống cầu thang ấy.” Bà Wilkins khẽ cười,
chỉnh lại cái khuyên tai kim cương của mình.

“Tôi xin lỗi.” Anh đúng là một gã lễ độ. Đàn voi hay Russ Evans. Cũng thế
cả thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.