MÔI KỀ MÔI - Trang 217

Bà mím môi, rót cà phê ra cốc. Anh không thể nói bà đang nghĩ gì, và anh
đã có khá nhiều kinh nghiệm quan sát người khác trong công việc.

Bà đưa cốc nước cho anh, bất ngờ mỉm cười. “Rất vui vì gặp cậu, Russ. Tôi
là Beverly Wilkins. Cậu có thể gọi tôi là Bev, bù cho việc tôi đã nhìn thấy
cậu không mặc gì.”

Russ cười, hơi thảm hại. Chết tiệt, anh đang đỏ mặt sao? Mà anh không
hoàn toàn trần truồng. Cái chăn vẫn che người anh. Không phải thế sao? ít
nhất bà ta cũng đón nhận tất cả những chuyện này rất ổn. Không phải ngày
nào bà cũng bước vào phòng con gái và thấy như thế.

“Đừng xấu hổ, mặc dù Chúa biết ta là ai. Nhưng Laurel lớn rồi. Nếu có
chuyện gì xảy ra, tôi ngạc nhiên hơn là thất vọng. Tôi luôn muốn Laurel ra
ngoài và hẹn hò một chút, nhưng có vẻ nó chẳng bao giờ thích. Tôi đoán tôi
đã sai.”

Russ uống hết nửa cốc cà phê luôn, hy vọng sẽ nghĩ ra gì đó để nói. Anh
dựa vào tủ bếp.

Bà Bev cũng làm thế, ở góc kia căn phòng. “Sao cậu lại gặp được Laurel,
nếu cậu không ngại kể? Rõ ràng cậu hẹn hò với nó lâu rồi vì cậu chơi với
Ferris hay thế cơ mà?”

Phải cẩn thận, để không làm bà ấy sợ hãi, anh kể cho bà nghe tóm tắt về vụ
của Dean và tại sao lại liên quan đến Laurel.

Không ăn thua gì. Bà Bev uống hết cà phê rồi nắm chặt cái cốc đến khi
những ngón tay của bà trở nên trắng bệch. “Ôi Chúa ơi, Laurel quá cả tin,
cậu biết rồi đấy.”

“Bà đừng lo lắng, chúng tôi đã giữ mọi việc trong tầm kiểm soát.” Không
hẳn thế, nhưng anh đang cố gắng. Và anh sẽ không để bất kỳ ai làm đau
Laurel, như anh có thể hứa. “Tôi sẽ không để hắn chạm vào cô ấy, tôi hứa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.