MÔI KỀ MÔI - Trang 216

“Không sao. Chỉ là tôi không quen có quá nhiều hoạt động trong nhà.” Bà
nhìn xuống tò mò. “Mà tôi chưa từng thấy Ferris chạy nhanh thế bao giờ.
Cậu làm gì với nó thế? Hứa cho nó ăn cá ngừ suốt đời à?”

Russ kéo sợi dây lên khiến Ferris nhỏm một chân lên không trung, anh bật
cười. “À, tôi và con mèo vừa quyết định có quan hệ khác với hướng quan
hệ của nó và Laurel. Tôi sẽ không lôi bất kỳ con mèo nào ra để than vãn
với nó, còn nó thì thấy thích chơi đùa.”

“Nó gầy đi rồi hả?” Bà Wilkins ngạc nhiên hỏi, nghiêng người xuống nhìn
con mèo gần hơn.

“Có thể. Tôi và nó chạy nhiều lắm.”

“Ồ.” Bà lại cười, một tiếng cười bối rối, nhưng thích thú. “Vào bếp đi. Cậu
uống cà phê nhé?”

Russ nhớ lần ở quán Starbucks. “Cà phê đen, hay có nhiều kem phủ bên
trên?” Anh theo bà vào bếp.

“Đen. Đó là cách duy nhất để bắt đầu ngày mới.”

Tốt rồi. Ghi một điểm cho bà Wilkins. “Tôi cũng thích thế.”

Mẹ của Laurel đang mặc quần ngố bó sát màu đen và một chiếc áo len dài
tay mềm mại màu xám. Bà là một phụ nữ hấp dẫn, cũng mái tóc vàng hoe
dài chấm cằm. Russ tưởng tượng ba mươi năm nữa Laurel cũng sẽ khá
giống bà.

“Thưa bà,” anh nói khi lôi hai chai nước quế màu nâu khỏi một ngăn tủ.
“Xin lỗi vì mọi chuyện hôm nay. Không phải là thiếu tôn trọng đâu, chỉ vì
tôi và Laurel không biết bà đã về nhà.”

Bà cười chán nản. “Ồ, chuyện đó hiển nhiên thôi. Cậu nhắc lại tên cậu
được không? Lúc trước tôi không còn tâm trí nào nghe được nữa.”

“Russ. Thanh tra Russ Evans, người của sở cảnh sát Cleveland.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.