MÔI KỀ MÔI - Trang 214

“Bà Wilkins phải không?” Anh hỏi, khi đó người đàn bà tội nghiệp có vẻ
không thể nghĩ ra từ nào để nói.

“Đúng.” Mẹ Laurel vỗ tay vào cổ họng, anh thấy rõ viên đá cổ rất to trên
ngón tay đeo nhẫn và hình vẽ hoàn hảo trên móng tay bà. “Còn cậu là.. ?”

Bà nói không có vẻ giận dữ, mà như sắp ngất xỉu. Chắc chắn bà phải rất cố
gắng giữ lịch sự, và Russ hiểu cả hai người đều đang ở thế rất khó xử. Đặc
biệt là anh, vì anh vẫn đang trần truồng. “Tôi là Russ Evans, ừm, bạn của
Laurel.”

Thế này chẳng khác nào Laurel đang bôi gio trát trấu vào mặt mẹ mình.
Anh muốn kéo chăn lên đắp cho nàng, nhưng lại sợ tình cờ hướng chú ý
của mẹ nàng vào chỗ mà bà thật ra chưa để ý thấy.

“Thế thì cái này chắc hẳn cậu.” Bà Wilkins cầm cái quần lên. “Tôi sẽ để
cậu mặc đồ lại... Tôi không nghĩ Laurel lại có khách. Lẽ ra tôi nên gọi điện
báo tôi sẽ về sớm.”

Bà gấp cái quần anh lại và đặt lên ghế bành có khắc hình hoa, trên một
chồng sách. Rồi bà ra khỏi phòng mà không hề ngoái lại, đóng cửa nhẹ
nhàng.

“Chúa ơi.” Russ dụi mắt. Anh chưa từng bị mẹ ai bắt gặp thế này từ hồi học
phổ thông. Anh cân nhắc xem có nên đánh thức Laurel dậy không, rồi
quyết định bây giờ cứ để nàng lại một mình.

Anh muốn nói chuyện với mẹ nàng về an ninh ngôi nhà và quan trọng là
không được để ai vào nhà, kể cả để tu sửa, trừ khi họ là người quen thuộc
với anh.

Năm phút sau, Russ gọi Ferris, nó hăng hái nhảy khỏi tủ, và bắt đầu băng
xuống cầu thang. Anh đặt Ferris sánh bước cùng mình sau đó, mặc dù đã
chừa lối đi cho nó kêu meo meo và đập đuôi vào chân Russ, nó vẫn không
thích bị cho ra rìa. Russ và Ferris đã có một thói quen nho nhỏ, cuộc đua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.