MÔI KỀ MÔI - Trang 234

Cổ nó nhô lên hạ xuống, Sean nắm chặt tay đấm xuống ghế, nhưng nó ngồi
im lặng. Nàng nhướn lông mày lên nhìn nó.

Sean ngồi thẳng lên. “Cái bọn ngớ ngẩn này, chúng nó đang trêu một đứa
nhỏ, Darren, nó bị bệnh đao. Bọn nó chơi ác lắm chị Laurel ạ, em bảo bọn
nó dừng lại. Thế là một đứa bảo em cút ngay rồi đẩy Darren ngã, nên em
xông vào đẩy nó.” Sean lại nhún vai. “Em vật một đứa xuống đất và kẹp
mũi một đứa khác rồi chúng nó ghì em vào tường. Ba đánh một thật không
công bằng.”

Laurel nuốt mạnh, ôi, cậu bé.

Nàng phải xử lý chuyện này sao đây? Mọi thứ trong người nàng đều gào
lên rằng Sean đã làm đúng - đặc biệt khi nàng biết nó hành động vì cái gì -
nhưng đánh nhau là sai. Sean là đối tượng đang phải cải thiện điểm số, cần
kết thân bạn bè, hòa nhập với ngôi trường mới, và đánh nhau không giúp
thực hiện bất kỳ mục tiêu nào trong số đó cả.

Ý định gây gổ nhau không nên xử lý bằng nắm đấm. Nhưng làm sao nàng
có thể thuyết phục nó rằng đứng lên vì ai đó không tự bảo vệ được là điều
không tốt?

Nàng tìm lời thoái thác. “Thế, sao em lại gọi chị mà không gọi anh trai? Và
tại sao họ lại nghĩ chị là người họ Evans?”

Sean bẽn lẽn, hai má ửng hồng. “Em biết anh Russ thể nào chẳng đi mây về
gió. Em thấy đúng hơn là anh ấy đang mù tít ở nhà. Nên em bảo họ là chị
và anh Russ cưới nhau rồi. Em biết chị sẽ đến.”

Cái môi dính máu của nó chìa ra cười toe toét, tất nhiên vui mừng vì nó đã
đúng. Rồi đôi mắt nó liếc xéo sang trái. “Ta có thể vào rồi.”

Nó đứng lên trong khi Laurel cố gắng không quá sung sướng vì nó đã quay
đầu về phía nàng khi gặp rắc rối. Nàng đặt tay lên lưng Sean và đẩy nó về
phía trước, mặc dù nó cao hơn nàng tới hơn ba inch. Có thể đây là lần đầu
tiên nàng thật sự hiểu Russ ở thế ít ý nghĩa với em trai mình đến vậy. Thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.