MÔI KỀ MÔI - Trang 237

“Nghe này, tôi nói tôi sẽ nói chuyện với Darren. Tôi đã ra lệnh đuổi ba học
sinh kia hai ngày, và tôi định làm thế với Sean. Nếu chuyện Darren nói
khớp với Sean, tôi sẽ chỉ áp dụng hình phạt tại trường thôi.”

“Em về nhà được chưa ạ?” Sean hỏi.

“Khi nào anh cậu tới đây.” ông Henry nói.

Đến đây, Sean ngồi thẳng dậy.

“Sao thầy gọi cho anh ấy?”

Laurel cũng rùng mình khi nghe ông hiệu trưởng nói thế. Vậy là nàng phải
ngồi đây đóng vai vợ anh.

“Trong mẫu giấy phép cho trường hợp khẩn cấp chỉ có tên anh ấy và tên bà
cậu. Anh ta là người duy nhất gần đây có thể đưa cậu khỏi trường.” Ông
Henry quay sang Laurel. “Tôi xin lỗi, nhưng không thể để cô đưa Sean đi
được vì anh Evans chưa đăng ký quyền đó cho cô.”

“Không sao, tôi hiểu mà.”

Ông Henry và Sean đều nhìn phía sau nàng, ông ta nhoẻn cười, còn Sean
rầu rĩ hơn, gương mặt in dấu sự sợ hãi. Laurel hít sâu, quay ra, thấy Russ
bước vào văn phòng. Đôi vai anh căng lên và tay anh đang cầm chìa khóa
xe.

Nhưng anh đứng sững khi thấy Laurel. “Laurel, em làm gì ở đây?”

Đó có vẻ như vấn đề thời sự nóng hổi.

Sự chú ý của Russ chuyển sang ông Henry, rồi Laurel quay ra và đọc được
phần sau câu nói của ông ta.

“... nghĩ là không thể liên lạc được với anh, nên cậu ta bảo chúng tôi gọi
cho vợ anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.