MÔI KỀ MÔI - Trang 263

“Nếu cô quyết định gọi cảnh sát, cũng không vấn đề gì. Tôi đã đi xa rồi. Và
rồi tôi sẽ trừng phạt cô bằng cách lấy đi tất cả những gì cô có đấy Laurel ạ.
Tiền mặt, quỹ tín dụng, nhà, các thẻ tín dụng, cho tới khi cô không còn gì
cả. Khi đó thậm chí để trả được năm mươi đô la cho loại hình tín dụng
hoàn hảo cô cũng phải mất tới mười năm.”

Tâm trí nàng đông cứng, đôi tay lạnh toát. Ý anh ta là thế. Nàng có thể
thấy, bây giờ thậm chí anh ta chẳng buồn giả bộ nữa. Đôi mắt trống rỗng,
ích kỳ, tàn ác. Laurel không quan tâm đến tiền bạc nhưng ngôi nhà là sợi
dây kết nối cuối cùng với cha nàng. Nàng yêu ngôi nhà với tất cả trái tim và
tâm hồn mình.

“Tôi sẽ không gọi cảnh sát đâu John. Trevor. Hay tên gì đó cũng được.”

“Tôi không nghĩ thế.” Dean nhặt cái va li lên lắc lắc. “Tôi đã soạn đống
quần áo này ra. Jill thật chu đáo đã mang đến cho tôi.”

Laurel chỉ nhìn hắn khiếp sợ. “Anh thật ghê tởm.”

“Bây giờ thì đừng thổi phồng lên thế. Tôi không phải tội phạm giết người,
hãm hiếp hay gạ gẫm trẻ con. Tôi là một kẻ trộm - trộm cái gì? Và nếu cô
nghĩ ra, nếu không có tôi, cô sẽ không bao giờ được tay bạn tình nhìn cô
dịu dàng và tha thiết khi tên anh ta cất lên.” Dean lôi chìa khóa từ trong túi
ra, lấy áo khoác trên móc treo cạnh tủ lạnh xuống. “Vậy là, thật ra thì cô nợ
tôi cái gì đó nho nhỏ, cái đó tôi đã tự tiện nhặt lại. Cứ coi như đó là phí dịch
vụ tổ chức.”

Laurel ngạc nhiên giật mình, thúc cả đầu gối vào bàn. Thậm chí nàng
không để ý mình đã ngồi sát mép ghế, tránh xa hắn.

“Làm ơn bảo Cat gửi phần lương còn lại của tôi cho Jill nhé. Có thể cô ấy
mua cho mình được chút ít trí khôn.”

Có gì đó trong cách hắn nói, rất bỉ ổi và thô bạo, quá xúc phạm người phụ
nữ đã chung sống với hắn, gạt đi nỗi sợ hãi và làm Laurel phát điên. “Anh
đúng là đồ con lừa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.