MÔI KỀ MÔI - Trang 277

“Bây giờ là buổi sáng. Anh không biết có tốt không.” Russ xoa trán. “Chúa
ơi, lẽ ra anh không bao giờ được để hắn làm đau em, Laurel. Lẽ ra anh phải
bắt hắn mấy tuần rồi. Anh không nên đợi đến lúc phải đột nhập vào phòng
kho như thế.”

Nàng không bao giờ trách móc Russ. Và tất nhiên nàng không muốn anh tự
trách mình. Laurel cố gắng ngồi dậy, nhăn mặt vì mạng sườn cứng đờ. Tấm
chăn trượt xuống, theo phản xạ nàng chộp lấy và giữ nó trên người khi
nàng dựa vào đầu giường. Có vẻ như nàng chẳng có lý do gì để nhu mì
trước mặt Russ cả. Nhưng nàng không thích trần truồng, thậm chí nàng
không mặc cả quần nhỏ, trong khi tâm trạng giữa họ không hợp với tình
dục chút nào. Nó làm nàng cảm thấy ngượng ngập, chênh vênh.

“Russ... làm ơn đừng tự trách mình. Anh không thể ngăn chặn được chuyện
này. Ta không biết Dean là John. Em ổn rồi, anh đã bắt được hắn, vậy là
xong.”

Có điều gì đó làm nàng phiền muộn từ đêm qua, mặc dù, nỗi lo lắng cứ lăn
quanh tâm trí đau đớn yếu ớt của nàng, làm nàng bất an. Bây giờ nàng cần
biết. “Nhưng Dean đã nói gì khi hắn đẩy em ngã? Em có cảm giác hắn nói
gì đó về em, em không biết tại sao. Hãy cho em biết hắn đã nói gì.”

Russ chăm chú nhìn nàng, ngón tay cái gõ nhịp trên đầu gối, rồi lắc đầu.
“Không.”

Đang cố tỉnh ngủ, nàng giật mình vì câu trả lời quả quyết của anh. “Anh
nói không là ý gì?”

Laurel chằm chằm nhìn lại, cho đến khi anh quay đi và thở dài. Đây là căn
nguyên vấn đề giữa nàng và Russ - anh nghĩ nàng không thể chịu đựng
được, nàng cần bảo vệ và nâng niu. Và lần đầu tiên trong đời, nàng thật sự
muốn vươn ra nắm lấy sự độc lập của mình, tự chứng minh nàng có thể làm
bất cứ điều gì nàng muốn. Nàng muốn, và cần có Russ hỗ trợ. “Anh không
có quyền giấu em điều gì nếu em hỏi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.