MÔI KỀ MÔI - Trang 54

Ôi chết thật! Anh chưa bao giờ để ý xác minh xem Laurel còn nghe được
chút nào không. Nàng cố gắng lắng nghe các âm thanh phía sau nhưng
không có gì thêm, bèn nhún vai. “Sao cô nghĩ tôi đang nói gì?”

Nàng lắc đầu, nhìn rất khó hiểu. “Tôi không biết. Tôi chỉ cảm giác vậy
thôi.”

Anh nhẹ cả người. “Cô có nghe thấy gì không? Như tiếng chuông cửa
chẳng hạn?”

“Tôi chỉ nghe thấy tiếng máy bay cất cánh và hạ cánh khi đeo máy trợ thính
thôi, gần như thế. Nhưng tôi có một chiếc đèn, nó sáng lên là tôi biết có
người ngoài cửa.”

Russ theo Laurel lên những bậc cầu thang lộng gió. Anh cảm nhận được sự
giàu có nơi đây, lớp gỗ gụ nhẵn bóng dưới tay anh. Anh quên cả lịch sự cứ
thế trố mắt nhìn quanh lối đi vào phải rộng bằng cả phòng khách nhà anh.
Không, phải rộng hơn ấy chứ. Chúa ơi, riêng cái phòng lớn phía trước này
đã có tới ba bộ tràng kỷ, trong khi nhà anh chỉ có một chỗ ngồi dành cho
khách quý.

Những ngôi nhà như thế này thường làm anh choáng ngợp, anh đút tay vào
túi quần vì sợ lỡ chạm vào đồ gì đó sẽ để lại những dấu vân tay của một
người nghèo. Nhưng cổ anh vẫn nghển lên nhìn xung quanh, soi kỹ đến
từng chi tiết. Những tác phẩm bằng gỗ lộng lẫy quanh các ô cửa, những
đường chỉ hình vương miện, dải cỏ lớn trên khung cửa sổ nhiều ô giữa nhịp
cầu thang. Những đồ nội thất này giá trị phải bằng lương tháng cảnh sát hai
năm của anh cộng lại. Anh phải thừa nhận không nói quá chút nào, anh
không thể mơ tới ngôi nhà như thế này, nó hơn Hollywood hạng nhất. Chỉ
là khiếu thẩm mĩ đơn giản mà tuyệt vời, chỉ là những thứ đắt tiền trong một
ngôi nhà đắt tiền.

Có những ngôi nhà thế này đâu đó trên khắp các con đường, quanh bờ hồ,
và những người này không nằm trong danh sách Forbe những người giàu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.