MÔI KỀ MÔI - Trang 52

Đưa tay xoay xoay cái núm cửa, chợt Russ nhìn thấy cái biển ghi địa chỉ
nhà nàng. Nhà Wilkins, 1957. Anh tưởng như cái biển in chữ Tên ngốc,
2005 vậy.

Anh ấn chuông thật nhanh ba lần liên tiếp, có thể mẹ nàng ở nhà.

Đứng lùi ra xa để quan sát mấy nhà xung quanh, anh tính sẽ gõ cửa nhà bên
cạnh để mượn điện thoại. Điện thoại của anh đang để trên ghế ngồi trong xe
của Anders, cậu bạn tàn nhẫn của anh. Chẳng thấy gì cả, dường như không
có dấu hiệu của cuộc sống nào sau những tấm rèm đắt giá treo trên những
chiếc cửa sổ nhiều ô kia. Anh có thể cảm thấy gió đập phải những mặt hồ
đóng băng, rồi vỗ vào mặt anh rét buốt.

Đây hẳn là thứ anh nhận được nếu dính vào một phụ nữ. Lạnh giá.

Anh nên làm gì bây giờ. Bỏ đi thôi nếu không từng bộ phận của anh sẽ rụng
rời vì lạnh mất, nhưng sao đầu óc anh cứ kéo anh vào những rắc rối với
Laurel. Bỗng cánh cửa sau lưng anh mở toang. Anh quay lại, chuẩn bị đối
mặt với bà Wilkins. Anh sẽ giải thích ý anh là bảo vệ con gái bà được an
toàn trước những kẻ ti tiện ích kỷ mà lại ném đá giấu tay, lấy danh nghĩa
của anh để lừa đảo nàng.

Nhưng... anh lại gặp Laurel.

Nàng mặc chiếc quần bò cạp trễ và một chiếc áo len ôm eo khác, màu đỏ.
Anh ngỡ ngàng, nhìn nàng thật nhẹ nhàng và đơn giản. Một người đàn ông
nhìn bộ quần áo của nàng sẽ thấy bên trong là một thân hình hấp dẫn, điều
này càng chứng minh cho nhận định của anh. Nếu có thể mặc bộ đồ bó chải
chuốt kiểu này mà không biết sẽ khêu gợi cánh mày râu thì đúng là nàng
cực kỳ ngây thơ.

Chắc chắn từ đâu đó đang có tiếng gọi vang lên trong đầu anh. Hãy đến với
em Russ nhé!

“Russ!” Nàng mỉm cười, môi mấp máy, lưỡi hơi liếm xuống môi dưới, đôi
mắt nàng như nước biển xanh ngước lên dưới hàng mi dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.