MÔI KỀ MÔI - Trang 53

Đàn ông, ôi đàn ông, ôi bọn đàn ông, anh chết mất thôi. Không có cách nào
để anh ngăn những gã khác chạm tới nàng, lợi dụng sự rộng lượng và ngây
thơ của nàng. Trước đó anh không muốn nhúng mũi vào, đã có biết bao
nhiêu chuyện nhảm nhí xảy ra trong cuộc đời anh, nhưng làm sao anh có
thể để Laurel vào vòng rắc rối được chứ?

Như thế thật không có chút lương tâm.

Chẳng có hoóc môn nữa chứ.

Nhưng nếu Laurel muốn có một tình yêu, anh nhất định sẽ chinh phục nàng
để nàng chấp nhận anh.

“Tôi cố gọi vào số cơ quan anh, nhưng máy đó không truy cập được tín
hiệu chữ. Tôi đành gọi số tổng đài và xin gặp anh nhưng chẳng nghe thấy
gì, tôi nghĩ là chỉ có tiếng hộp thư thoại.”

“Tôi xin lỗi.” Chúa ơi, anh đúng là thằng đần. Ai lại đi cho người điếc số
điện thoại bao giờ. Rõ ràng trí thông minh của anh chưa đạt đến trình độ
thám tử được. “Sao cô lại gọi cho tôi?”

Có vẻ như chủ động quyến rũ nàng không phải là quá khó, chỉ cần nàng
nhìn anh là được.

“Anh ta lại gửi mail cho tôi, Dean ấy.” Laurel bước ra, giọng nàng phấn
khích hẳn lên, nàng cầm tay anh kéo đi. “Đi nào, tôi sẽ cho anh xem.”

“Nhân tiện tôi nói điều này,” tiếng nàng thoảng qua đôi vai lại vang lên
trước khi anh tỉnh khỏi cảm giác đê mê lạ kỳ khi được nàng cầm tay: “Tôi
vào trang web của Bộ Công an rồi, ảnh của anh ở Học viện Cảnh sát đẹp
quá.”

Dán mắt vào mông nàng, Russ giậm mạnh chân lên tấm thảm màu be ngay
trong cửa. “Tôi muốn em,” anh nói phía sau lưng nàng. “Tôi muốn vuốt ve
em trong vòng tay tôi...”

Đầu Laurel ngó quanh. “Anh nói gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.