MÔI KỀ MÔI - Trang 55

có bậc nhất. Họ là hội mà mẹ anh vẫn hay gọi là các đại gia. Cha anh thì
kêu những kẻ tàn nhẫn gặp may.

Và đó vẫn là một thế giới khác hẳn thế giới anh đang sống, nơi chỉ có cái
nhà gỗ cấp bốn có hai phòng ngủ và trong bếp có treo tủ bát kim loại mà
anh chưa dùng làm gì cả.

Laurel đổi hướng, bước xuống một phòng lớn có đến nửa tá cái cửa sổ.
Nàng lại chuyển hướng khác, bước lên thêm vài bậc cầu thang. May mà lúc
sáng anh có ăn chút mì rồi.

Nàng dừng lại trước một cánh cửa mở sẵn và mỉm cười. “Máy tính của tôi
đây.”

“Cứ như một cuộc hành quân.”

Anh nói.

“Lẽ ra ta nên đi thang máy nhỉ?” Nàng trả lời.

Anh phá lên cười.

Nhưng nàng đã nói tiếp: “Nhà tôi không bao giờ dùng thang máy nên tôi
không nghĩ đến.”

“Nhà cô có thang máy thật à?” Nàng đang nói thật sao?

Nàng gật đầu chỉ tay xuống phòng lớn phía dưới, và đúng là anh nhìn thấy
một chiếc cổng có rèm sắt màu đen dẫn vào thang máy. “Nhà này có nhiều
đồ lạ nhỉ? Cứ như Clarence Mark ấy.”

Anh cố nhớ ra cái tên nào đó gắn với phong cách ngôi nhà anh đang cảm
nhận thấy, chỉ có Clarence Mark xuất hiện trong đầu anh.

“Ông ta là một kiến trúc sư địa phương chuyên thiết kế những căn nhà sang
trọng cho tầng lớp thượng lưu và trung lưu mới trong thế kỷ 20. Những chủ
nhà đầu tiên là giám đốc các ngân hàng và tôi sẽ chỉ cho anh thấy dấu hiệu
chứng tỏ họ đã tới đây. Họ đã nâng cấp nhiều lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.